Hôm nay bố mẹ về quê, chỉ có mỗi tôi với lão Khoa ở nhà nên tha hồ quẩy. Lúc tối con Như có gửi cho tôi link cái trò Bloody Mary. Đầu tiên, tôi thấy có một đứa đốt ba cái nến trước gương mồm lẩm bẩm cái quái gì thì tôi cũng chẳng nghe rõ. Khổ ngu tiếng Anh nó thế. Nó cứ lảm nhảm mãi cái câu gì gì đấy xong cầm quyển sách lên đọc cái gì gì đó. Tôi bắt đầu thấy nhàm rồi đấy. Nó nói xong tự dưng có cái nhạc nổi lên, điện tắt ngúm, rồi sáng, rồi lại tắt liên tục. Xong tự dưng trong gương hiện ra một đứa khác mặc váy cô dâu vung tay mấy nhát đứa kia ngã ra máu me đầy mình. Ảo tung chảo. Chẳng có gì đặc sắc. Lò mò lên YouTube thấy có cái "Ám ảnh kinh hoàng" click luôn. 

——————————————-

- Anh Khoa!! *Cộc cộc* Anh Khoa! *Bộp bộp* Mở cửa cho em nhanh lên!!!! Nhanh lên!!!

- Gì thế? Nửa đêm nửa hôm không để cho anh mày ngủ à? - lão Khoa mở cửa ngáp ngắn ngáp dài.

Tôi phi luôn vào phòng lão chùm chăn.

- Ê con kia! Về phòng đi chứ!

- Không! Cho em ngủ đây đi mà! Em vừa xem phim ma.

- Kệ mày chứ! Về phòng đê. Mày nằm đây thì anh nằm đất à?

- Không lẽ là em? Anh trai phải nhường em gái chứ?

- Anh nhường cho mày kính anh đấy. Đây là giường ai? Vớ vẩn. - xong lão nằm xuống chùm chăn ngủ.

Mình có người anh trai tốt bụng quá cơ, nhường nhịn em gái quá cơ. Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Tôi cứ tưởng tượng đến cảnh bị rút chân với cảnh con ma đứng trên nóc tủ xong nhảy xuống ý. Bỗng dưng thấy lão Khoa bật dậy, mắt vẫn nhắm nghiền còn mồm lảm nhảm linh tinh cái gì đó. Uầy, ông này bị mộng du à? Tôi đạp cho lão một phát lăn luôn xuống đất rồi lại thấy lão ngáy khò khò. Ngủ quái gì mà miệng há hốc chảy ke dòng dòng. Kinh thật đấy! Ngộ nhỡ đang đêm lão lại lên cơn mộng du cầm dao thái mình thành mấy khúc thì sao nhỉ? Nhưng mà về phòng ngủ một mình cũng sợ cơ. Thôi kệ, sợ lắm. Ngủ đây vậy, về phòng chắc mất ngủ với cái "Ám ảnh kinh hoàng" kia mất.

Sáng ra ngủ dậy với hai con mắt thâm quầng như gấu trúc. Ông trời ơi! Nếu bà trời có lỡ GATO với nhan sắc của con thì ông cũng không cần phải vì vợ mà làm con ra nông nỗi này đâu nhé! Tôi vào phòng mẹ bôi bôi trát trát lên mặt để che cái vết quầng đáng ghét này đi cơ mà xong thấy nó cứ thế nào ý, không bằng vẻ đẹp tự nhiên vốn có của tôi. Lại hỳ hục tẩy trang, đeo kính râm vậy. Chứ không nhìn mất hình tượng lắm. 

- Sao đeo kính râm mày? - vừa đến lớp con Như đã tò mò.

- Đau mắt đỏ. - tôi uể oải.

- Đau mắt đỏ lây qua đường hô hấp và nước bọt. Lây của anh nào đấy? - nó cười gian.

- Được thế đã tốt. Nhìn này! - tôi bỏ kính ra. Điều ngạc nhiên là thấy mắt nó cũng thâm quầng giống tôi. 

- Giời ạ! Mỗi thế mà cũng bày đặt. Tưởng gì cơ. Như tao đây này, có sao đâu. 

- Mày làm sao mà cũng bị thế?

- Cày truyện đêm. Còn mày?

- Xem phim ma sợ không ngủ được.

- Haha... Mỗi cái đấy mà mày cũng sợ á?

- Cái mày gửi cho tao nhạt toẹt, chẳng sợ gì cả. Tao xem cái khác. 

Đúng lúc con Hải Anh đến cùng đôi mắt gấu trúc. Ngạc nhiên chưa? Bọn tôi cứ như bộ ba gấu trúc ý nhỉ?

- Ớ ớ. Đồng hương! Nhầm đồng chí à mà nhầm đồng đồng...

- Đồng cái đầu mày ý! Ngu văn vừa thôi chứ! - tôi chán nản lắc đầu.

- Sao mắt mày lại thế kia? - con Như cười tươi rói vì có thêm đứa chung cảnh ngộ.

- Thức khuya nhắn tin với trai. - thằng à nhầm con Hải Anh toe toét.

- !!! - tôi suýt sặc nước bọt. 

Chơi với mấy đứa gay công nhận là thích thật. Tôi sẽ không phải lo nó giật bồ. Mà nó có giật được thì mình cũng chẳng cần tiếc mấy thằng biết rung động trước con trai đó làm gì. Nhưng chơi với gay thì thích thôi chứ nếu thấy hai đứa gay ở gần nhau là tôi muốn nổi da gà. Nhiều lúc còn muốn cắn lưỡi tự tử. Chẳng hiểu sao mấy đứa gay toàn bọn cao ráo, trắng trẻo đẹp trai. Nếu tụi nó không mở mồm ra thì đảm bảo cả lũ xách váy chạy theo. Lần đầu gặp cái con dở người ngày tôi còn ngỡ nó là soái ca cơ đấy! Suýt thì tôi cũng... À mà thôi, chuyện đau buồn không nên nhắc lại. Thằng này gay thì gay thật cơ mà gái theo cũng không ít. Mấy bạn trẻ ngày nay cứ bị nhiễm truyện ngôn tình ôm ảo tưởng cảm hoá hot gay. Đắng... à mà thôi. Tưởng tượng cảnh mấy con UFO mổ bụng ăn thịt người thắc mắc với nhau "Sao thịt chúng nó đắng thế nhỉ?" buồn cười đau cả bụng

- Ê! Xuống canteen không? Hải Anh đói.

- Có. Mà bỏ ngay cái kiểu nói sến sẩm đấy đi. Bố đập cho bây giờ.

- Có sao đâu. Hải Anh thấy đáng yêu mà! An Thy đừng nói thế Hải Anh buồn đấy! - bố cái con đã bệnh lại còn hoạn :3

- !!!

Vừa xuống canteen đập ngay vào mắt tôi là cảnh Hoàng Nguyên và cái con nhỏ đó đang hú hí với nhau. Nhìn ngứa cả mắt. Không sao, sang chào buổi sáng tí nhỉ?

- Thuỳ Dương! Ơ anh Nguyên cũng ở đây ạ? Trùng hợp thật! Em với anh cũng có duyên ghê nhỉ? - anh cười rồi gật đầu chào còn nhỏ thì cười gượng giả tạo như mọi khi. - Của Dương này! Lúc nãy có cái anh đẹp trai nhờ mình chuyển cho bạn đó! - tôi chìa ra hộp xôi kèm mảnh giấy "Chúc Thuỳ Dương của anh ăn ngon miệng ^^".

Khỏi nói, Hoàng Nguyên nhìn thấy thì cau mày còn mặt nhỏ hết từ vàng chuyển đỏ rồi xanh. Con này cũng tán nhiều trai lắm. Chưa chắc nó đã nghĩ tôi cố tình trọc tức nó đâu. Có khi lại tưởng của thằng nào nó mới tán thật cũng nên.

- Thôi! Em đi trước nhá! Mình đi đây! Chúc hai người ăn vui vẻ.

Vui thật! Ăn vui vẻ được nữa mới là lạ đấy! Mới sáng ra đã gặp chuyện vui rồi :3