- Dương Thiên Lôi, cái tên hỗn đản này!
Trương Tử Hàm bụm mặt quát lớn.
- Vậy mà dám...
Nàng thấy Dương Thiên Lôi không đắp chăn, cả người trần truồng, nằm ngả nghiêng trên giường thành hình chữ Đại, tư thế giống như hệt như đang giang tay chào đón hừng đông, cái linh kiện to lớn khỏe mạnh giữa hai chân đang giương thẳng lên trời, ngạo nghễ hùng dũng.
- Tên hỗn đản này, mau dậy mặc quần áo vào!
Trương Tử Hàm tức giận hét lên lần nữa, hai tay vẫn đang bụm chặt khuôn mặt.
Nhưng chỉ có tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Dương Thiên Lôi trả lời lại nàng!
Một đêm tu luyện điên cuồng, một đêm đầy hưng phấn, đói bụng cả đêm, Dương Thiên Lôi vừa chạm tới cái giường là lập tức ngủ ngay. Hiện tại hắn chỉ mới ngủ có nửa canh giờ, đối với tiếng hét của Trương Tử Hàm căn bản không hề nghe thấy.
Đợi cả nửa ngày không hề nghe thấy động tĩnh gì, Trương Tử Hàm tuy rằng xấu hổ đến đỏ cả mặt nhưng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sao hắn lại nghỉ mê mệt như vậy? Gọi kiểu nào cũng không tỉnh.
Trăm lần bất đắc dĩ, Trương Tử Hàm hai tay bụm mặt hé ra khe nhỏ.
Thực trùng hợp, cực kỳ trùng hợp, cái khe nàng mới hé ra lại lần nữa hướng thẳng đến cái thứ linh kiện đang giương thẳng kia!
May mà Dương Thiên Lôi đang ngủ say, xung quanh cũng không có kẻ nào, bằng không Trương Tử Hàm chỉ còn biết đào lỗ mà chui xuống. Sau khi khi một hơi, Trương Tử Hàm dần mở rộng khe nhìn, rốt cuộc cũng thấy cái mặt Dương Thiên Lôi đang chảy nước dãi trông khá đáng yêu.
Làm sao bây giờ? Trương Tử Hàm tiến thoái lưỡng nan. Đánh thức hắn? Trăm triệu lần không được, nếu như cái tên vô sỉ này thấy hiện trạng lõa lồ của hắn, chắc chắn sẽ bắt mình
"chịu trách nhiệm" nữa cho xem. Lui ra ngoài, mặc kệ hắn? Lại càng không được, trận đấu cũng sắp bắt đầu!
- Làm gì bây giờ? Làm sao đây?
Trương Tử Hàm rất cấp bách, dù sao hắn còn đang ngủ, xung quanh không có người, Trương Tử Hàm liền buông tay đang che mặt ra, trong lòng gấp gáp giậm chân giậm cẳng. Thế nhưng cũng không dám nhìn loạn, sợ lại nhìn thấy cái vật đáng xấu hổ kia.
- Có!
Trương Tử Hàm nhìn thấy cái chăn nằm bên cạnh Dương Thiên Lôi. Nàng vội vàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, nhẹ chân nhẹ tay nhấc chiếc chăn lên, cẩn thận đắp nhẹ lên Dương Thiên Lôi, chỉ để hở từ ngực trở lên, còn lại đều bao trùm trong chăn. Sau đó nàng lại lặng lẽ quay trở lại cửa phòng, thoạt nhìn như vừa mới tới.
- Dương Thiên Lôi!
Bỗng Trương Tử Hàm hét lớn một lần nữa, tựa như sóng gầm biển động! Không hề thua kém với Tằng Cách La Mỗ!
- A! Tử Hàm muội muội!
Dương Thiên Lôi đang trong trạng thái ngủ như chết nghe tiếng hét như thiên lôi của Trương Tử Hàm chợt giật mình tỉnh giấc,
"phốc" cái nhảy xuống giường, căn bản không hề suy nghĩ chạy tới nơi phát ra tiếng hét, tay nắm lấy chốt cửa.
Đây là động tác theo thói quen của hắn, mỗi khi Trương Tử Hàm gõ cửa thì cũng là lúc hắn dùng tốc độ cao nhất bay nhanh ra đón, không chút chậm trễ vì bản thân hắn muốn diễn lại lần nữa cảnh
"mặt đối mặt" lần trước.
Lần này, Trương Tử Hàm triệt để sợ hãi, thậm chí quên cả hét lớn và bụm mặt, hai mắt xinh đẹp trừng lớn, không hề nhúc nhích, choáng váng triệt để! Nàng thấy Dương Thiên Lôi dựng thẳng như một cây thương rồi phóng về phía nàng với một tốc độ kinh người! Hơn nữa nàng còn nghe thấy tên vô sỉ này cả gan dám nói nàng là
"Tử Hàm muội muội"!
- A? Tử Hàm muội muội... À không, Trương lão sư, nàng sao vào trong này rồi? Ta còn đang muốn đón tiếp nàng!
Thiếu chút nữa là Dương Thiên Lôi đụng phải Trương Tử Hàm, nhìn nàng ta đang ngây ngốc chết lặng nhìn mình, không hề có một chút phản ứng, vội vàng nói. Người này căn bản không hề ý thức được rằng phần dưới của mình đang trống huơ trống hoắc ngoài không khí!
- A~~~~~~!
Trương Tử Hàm bỗng nhiên quay hét to một tiếng rồi quay lưng lại, khí trường của tinh thần lực hệ thủy cuồng bạo bắn về phía cơ thể hắn, Dương Thiên Lôi nhất thời cảm thấy một trận gió mát thổi tới phần thân dưới, loáng thoáng nhìn thấy một bàn chân ngọc ẩn hiện trong lớp quần dài của Trương Tử Hàm phóng tới, sau đó
"Binh" một tiếng, cái mông hắn đau nhói, bay ngược về phía giường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Hỗn đản, Dương Thiên Lôi ngươi là một tên hỗn đản!
Trương Tử Hàm bụm mặt chạy ra ngoài cửa, thậm chí trên mắt bắt đầu ngấn lệ, ta đã như vậy rồi mà ngươi còn như vậy... Ô ô ô, trong lòng nàng cực kỳ ủy khuất.
Sau khi Dương Thiên Lôi bị nện thẳng vào giường, Dương Thiên Lôi chợt ngẩn ra liền hiểu chuyện gì vừa mới phát sinh!
- Kháo... Ta ta ta... Ta sao lại trần truồng thế này? Lộ hết rồi...
Dương Thiên Lôi bỗng cảm thấy khóc không ra nước mắt, trong lòng khổ sở một trận, sao lại vậy nhỉ ? Sao có thể như vậy ? Để cho người ta nhìn mình tới hai lần mà tới một cọng lông của người ta mình còn chưa được thấy là sao ?
- Trương lão sư! Ta không muốn sống, nàng phải chịu trách nhiệm... Nàng nhìn người ta tới hai lần... Ô ô ô!
Dương Thiên Lôi giống như một nàng dâu nhỏ đang chịu ủy khuất, vô sỉ hét lớn một tiếng.
Khuôn mặt tuyệt mĩ của Trương Tử Hàm đang tràn đầy vẻ ủy khuất chợt chuyển sang tái nhợt!
- Ngươi... Ngươi mau mặc y phục, lăn ra đây ngay cho ta!
Trương Tử Hàm rít gào.
- Ách... Xem ra Tử Hàm muội muội tức giận thật rồi. Được, ca tạm thời chịu ủy khuất một lần, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại, khi đó thì không chỉ nhìn không mà còn phải đòi lại lợi tức! Ca, sẽ nhớ kỹ! Ai da, mông đau quá! Cả món nợ này ca cũng sẽ nhớ kỹ! Sau này cứ xem ca ca đánh sưng cái mông nhỏ của ngươi thế nào... Hắc hắc, nhưng... Chắc ca cũng thấy tiếc... ừm, vậy thì đánh nhẹ đi một nghìn lần cũng được, nhẹ nhàng nắn thôi!
Dương Thiên Lôi một bên thì vội vã mặc quần áo, một bên nghĩ toàn dâm ý.
Dương Thiên Lôi dùng tốc độ nhanh nhất mau chóng mặc y phục rồi chạy ra ngoài.
Sắc mặt Trương Tử Hàm đỏ bừng, uất ức phẫn nộ, thế nhưng lại không cách nào phát tiết, cũng không cần phải nhịn. Dù sao thì Dương Thiên Lôi cũng chỉ là cử chỉ vô tâm, vừa rồi bản thân mình chỉ không may đụng vào nhau thôi. Chỉ có thể tự kết luận trong lòng như vậy, tiểu tử này là một tên thích trần truồng, thích khoe hàng. Sau này mình tới ký túc xá của hắn phải cẩn thận gấp đôi.
- Trương lão sư, hôm nay trông nàng thật xinh đẹp. Hắc Hắc...
Lúc này Dương Thiên Lôi mới khôi phục lại bình thường, khi thấy được bộ y phục của Trương Tử Hàm thì hai mắt hắn tỏa sáng, tán thưởng từ đáy lòng.
- Ít ba hoa đi! Cầm!
Trương Tử Hàm hung hăn trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi, đẩy gói đồ nàng cầm trong tay về phía hắn.
Dương Thiên Lôi ngơ ngác hỏi:
- Vật gì thế?
- Vòng thi đấu chính hoàn toàn khác với vòng loại, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, cũng rất tàn khốc. Rất nhiều thí sinh sẽ không hề nương tay, sử dụng đến vũ khí chuyên dụng. Ngươi hiện tại chưa học qua tinh kỹ nào, cũng không sử dụng vũ khí Tinh Giả chuyên dụng nào. Vật khí có thể giúp ngươi phòng thủ tốt.
Trương Tử Hàm dần dần khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
Dương Thiên Lôi nhìn đôi môi mê người cùng với đôi hàm răng trắng sáng, tuy rằng thanh âm nàng rất đạm mạc thế nhưng Dương Thiên Lôi có thể cảm thấy được sự quan tâm của nàng đối với mình.
Nghĩ đến mấy suy nghĩ hèn mọn vừa rồi khiến hắn nhất thời thẹn thùng, cẩn thận mở gói đồ ra.
Một tấm khiên màu vàng đất, tỏa ra hào quang nhàn nhạt, từng cái hoa văn tinh xảo, phức tạp lưu chuyển trên bề mặt tấm khiên, phía sau có một cái tay cầm, cầm nắm rất vửa vặn. Tấm khiên này rất nhẹ, không biết được làm từ loại gỗ gì. Thế nhưng, Dương Thiên Lôi liếc mắt là có thể biết tấm chắn này có chỗ lợi hại, so với cái mà hôm qua hắn đi dạo mua trong thương điếm thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
- Nó tên là Ngũ Hàng Thuẫn, bất kỳ Tinh Giả thuộc tính nào đều có thể sử dụng, được các đại sư ải nhân (người lùn) dùng huyền kim chế tạo ra, các hoa văn trên mặt thuẫn chính là một trận pháp đơn giản, sử dụng huyết tinh thạch có thể truyền tinh thần lực tạo thành, người sử dụng chỉ cần đưa tinh thần lực vào trong thì sẽ vận hành dọc theo đường vân, bộc phát lực phòng ngự cường đại.
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.
- Huyền kim, trận pháp, huyết tinh thạch?
Trong lòng Dương Thiên Lôi phiền muộn, bản thân hắn ngoại trừ tu luyện ra thì các phương diện khác quả thật hoàn toàn không biết gì. Xem ra sau này phải bỏ công sức bổ sung tri thức các phương diện khác rồi, bằng không hắn thật quả đúng như cái biệt danh Tiểu Bạch Si của hắn.
- Đây chính là phần thưởng người đứng ba trong cuộc thi người mới sáu năm trước của ta. Hiện tại ta không dùng đến, tặng cho ngươi.
- Thứ này rất quý sao?
Dương Thiên Lôi hỏi.
Quý? Thứ này đương nhiên là đồ quý, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Tác phẩm của đại sư ải nhân, nhất là tác phẩm có đi kèm theo trận pháp thì không thể dùng hai chữ
"đồ quý" để hình dùng nữa. Nếu đúng như lời Trương Tử Hàm nói, thì cái này quý trọng vật chất chỉ là thứ yếu. Cái quan trọng ở đây chính là ý nghĩa kỷ niệm, đó chính là phần thưởng khi nàng tham gia cuộc thi người mới.
- Ha ha, ta biết cái này nhất định rất quý. Trương lão sư, ta nhận. Dù sao thì của nàng cũng là của ta, ngay cả nàng cũng... Ách, ta cũng chính là của nàng. Chúng ta tuy hai mà là một. Không cần khách khí.
Dương Thiên Lôi nhìn vẻ mặt sững sờ của Trương Tử Hàm vừa cười vừa nói, đồng thời đem tấm khiên vác phía sau.
Khóe miệng Trương Tử Hàm giật giật. Trong thiên hạ sao còn loại người vô sỉ đến như vậy? May mà cái câu
"nàng cũng là của ta" Dương Thiên Lôi nhịn kịp thời không nói, bằng không Trương Tử Hàm không nổi điên lên mới lạ.
- Đi thôi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.
Trương Tử Hàm nói.
- Ách, Trương lão sư, cái bụng của ta kêu gào nãy giờ rồi, cực kỳ đói, lúc nãy ăn không đủ no, ta cũng không đủ sức mà tham gia cuộc thi!
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngươi... Nhanh chân lên, may ra còn kịp giờ.
Trương Tử Hàm nói xong liền nắm tay Dương Thiên Lôi kéo đi, hai người nhanh chóng đi tới. Chỉ chốc lát sau liền đến thực đường học sinh.
Hiện tại đã qua thời gian điểm tâm, hơn nữa thời gian cấp bách, bị Dương Thiên Lôi làm loạn, rất có thể đã bị muộn giờ. Không còn cách nào khác, Dương Thiên Lôi chỉ còn cách mua hai cái bánh bao, một tay cầm bánh bao ăn, một tay bị Trương Tử Hàm kéo đi, rất nhanh chạy đến lôi đài phía bắc.
- Nhường đường một chút, xin nhường đường!
Trương Tử Hàm kéo Dương Thiên Lôi, chạy vào trong đám đông trước lôi đài. Thấy một siêu cấp mỹ nữ như Trương Tử Hàm, mọi người đều há hốc mồm, thế như thấy Trương Tử Hàm lại kéo tay một tên thiếu niên đang nhồm nhoàm nhai bánh bao thì lại càng khiếp sợ hơn! Nếu có người nhận ra thiếu niên đó là tên ngu ngốc số một học viện Cực Dương thì chắc chắn người đó ngất xỉu luôn.
Đúng lúc này thì tiếng trọng tài bỗng nhiên hét lớn truyền đến tai mỗi người.
- Tuyển thủ trận đấu, Mộc Tử Vi, Dương Thiên Lôi vào sân!
Trương Tử Hàm nhất thời vội vàng, lúc đầu nàng nghĩ trăm ngàn biện pháp ngăn cản Dương Thiên Lôi tham giam cuộc thi, nhưng đến hôm qua sau khi chứng kiến biểu hiện kinh người của Dương Thiên Lôi thì nàng không hề ngăn cản nữa, ngược lại đối với việc hắn tham gia cuộc thì hoàn toàn mong chờ, nếu lúc này chỉ vì lý do đến muộn mà bị bỏ quyền thi đấu thì nàng tuyệt đối không muốn thấy. Thế nhưng nhìn đoàn người kín mít trước mắt thì muốn đi qua cũng mất một phen công phu, chờ Dương Thiên Lôi đến được lôi đài thì chắc trọng tài đã tuyên bố Mộc Tử Vi giành chiến thắng rồi.
Rất bất đắc dĩ, tinh thần lực quanh thân Trương Tử Hàm nhất thời cuồng bạo, lớn tiếng nói với Dương Thiên Lôi:
- Ta đưa ngươi qua đó, chuẩn bị cho kỹ!
Thanh âm vừa dứt, Dương Thiên Lôi đang nhai bánh bao bỗng cảm thấy cái mông mình ngứa ngáy, Trương Tử Hàm vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng lên cái mông của hắn!
- Chịu đựng tý!
Trương Tử Hàm trầm giọng nói.
Dương Thiên Lôi nhất thời hiểu ra ý định của Trương Tử Hàm, toàn bộ cơ thể tụ lại thành một khối, cong người lại như cái cung, bỗng nhiên bật lên! Đồng thời, một cỗ tinh thần lực cường đại nhưng nhu hòa đánh vào cái mông của Dương Thiên Lôi!
Vèo
Dương Thiên Lôi giống như mũi tên rời cung bắn tới, bay qua đầu đoàn người dài hơn mấy chục mét, rơi xuống lôi đài xa xa!
Mọi người đều kinh ngạc ngửa đầu nhìn một màn này, chỉ thấy Dương Thiên Lôi bay trong không trung, tay cầm bánh bao nhai, càng làm cho người ta khiếp sợ chính là người này vừa bay vừa nhai bánh bao nhồm nhoàm!
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, sao lại có người như thế nhỉ?
- Ta tới đây!
Trong nháy mắt khi tới gần sát lôi đài, Dương Thiên Lôi chợt hét lớn một tiếng, nhét miếng bánh bao bự chảng vào miệng, thân thể trong không trung co rút lại, xoay hai vòng liên tục, tiếp đất vững vàng trên lôi đài, nuột ực miếng banh bao xuống bụng, lau miệng sạch sẽ, bộ dáng ý vị chưa hết, đối diện với Dương Thiên Lôi có một nữ học viên xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào hắn y hệt như một con hổ cái đang tàn bạo nhìn con mồi của mình.
- Không phải chứ? Tuy rằng ca có chút đẹp trai, nhưng nàng cũng đừng bày ra cái vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy chứ?
Trong lòng Dương Thiên Lôi nghi hoặc, chỉ là cuộc thi thôi mà, ca cũng chưa có ăn đậu hũ của ngươi, huống chi cái đậu hũ của ngươi cũng làm ca chướng mắt nữa, chả khác gì hạt mè. Tiểu nữ sinh này kích động nhìn ta vậy là sao?
Dương Thiên Lôi căn bản không nhận ra Mộc Tử Vi, thậm chí ngay cả tên còn chưa nghe tới bao giờ. Chuyện hứa hôn lúc nhỏ hắn chưa bao giờ quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.
Trận đấu hôm nay giữa Mộc Tử Vi và Dương Thiên Lôi chính là do Lôi Hoành cố ý sắp xếp, tất nhiên chính là một trong bảy lôi đài chính.