Huyền Thiên

Chương 34: Ngũ Hành Thuẫn (thượng)

- Hây!

Hét lên một tiếng trầm thấp, tinh thần lực mênh mông trầm nặng hình thành khí trường cường đại bao bọc xung quanh nắm tay của hắn! Tinh thần lực hệ thổ!

- Ha ha ha ha...

Dương Thiên Lôi nhìn nắm đấm của mình gần như biến thành màu vàng mà hưng phấn cười lớn

- Thì ra thế! Thì ra là thế! Ta hiểu rồi, ta rút cuộc cũng hiểu rồi, con mẹ nó sướng, ha ha ha, ca... thật sự quá trâu mà!

Dương Thiên Lôi vui sướng khoa tay múa chân loạn không khác gì tên điên, từ khi hắn tới cái dị giới này thì dung hợp làm một với Dương Thiên Lôi thì chưa bao giờ hắn hưng phấn như lúc này, nhập vào một tên phế vật trời sinh, tới một thế giới lấy võ làm đầu thì sao hắn có thể hứng phấn nổi đây? Mười một tuổi mới tấn cấp Tinh Đồ cấp một, hắn làm sao hứng phấn nổi? Mộng tưởng với một thân thần công khiến vô số muội muội sùng bái, làm sao thực hiện? Hoàn toàn không có khả năng, điều này đối với hắn vẫn rất hư vô mờ mịt!

Thế như bây giờ, hắn đã cảm thấy được ánh sáng, thấy được hy vọng!

Thiên Lôi, Thiên Lôi, hắn vẫn cho rằng cái tên của mình thật vĩ đại, thế nhưng hắn chưa từng cảm thụ được trận trận thiên lôi, mà hiện tại, hắn đã cảm thấy nó, hắn muốn như tên của hắn, trận trận thiên lôi, giống như thiên lôi chân chính.

- Thủy, nhu hòa, liên miên không dứt, chỗ nào cũng tới!

- Mộc, tinh thần phấn chấn, ngoan cường, sinh cơ bừng bừng, phùng sinh khắp chốn!

- Hỏa, cuồng bạo, thôn phệ, thế không thể chặn, hủy diệt vạn vật!

- Hây hây hây...

Dương Thiên Lôi một quyền lại tiếp nối một quyền đánh tới, tinh thần lực của hắn không ngừng biến chuyển, tròn một đêm, dưới trạng thái hưng phấn tột độ, Dương Thiên Lôi điên cuồng tu luyện cả đêm!

Tinh thần lực trong đan điền cạn kiệt thì hắn liền lập tức tu luyện Cửu Chuyển Dịch Cân Kinh, ngưng tụ tinh thần lực! Một khi khôi phục xong thì hắn lại vung quyền lần nữa!

Kim sắc bén, Mộc sức sống, Thủy bền bỉ, Hỏa cuồng bạo, Thổ nặng nề!

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ! Dưới sự dẫn dắt niệm lực của Dương Thiên Lôi lần lượt chuyển hoán với nhau! Tinh thần lực trong đan điền của hắn vẫn trông giống như hệ Thổ như trước, nhưng Dương Thiên Lôi hiểu rõ, tinh thần lực đó căn bản không phải là hệ thổ! Mà hắn bản chất cũng không phải là ngũ hành chi thể! Thế nhưng hắn lại có tất cả tiềm chất của một ngũ hành chi thể!

Ngũ hành chi thể, tinh thần lưc trong đan điền có thể ngưng tụ đồng thời năm loại thuộc tính, năm loại tương sinh tương khắc cùng tồn tại trong đan điền! Thế nhưng, tinh thần lực trong cơ thể Dương Thiên Lôi căn bản là thuần một loại, căn bản không hề có chuyện tương sinh tương khắc!

Không nhập ngũ hành nhưng lại có thể biến ảo thành ngũ hành!

... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Khi trời bắt đầu sáng, tình trạng kiệt sức của Dương Thiên Lôi mới khiến hắn từ trong trạng thái hưng phấn bình tĩnh lại, mồ hôi ướt đẫm y phục, cái bụng kêu ầm ầm, sớm đói muốn chết. Lúc này hắn mới nhớ là hôm nay còn có trận đấu nên không thể tiếp tục luyện tập, bằng không trận đấu hôm nay chỉ có nước để người ta hành hạ thảm hại.

Dương Thiên Lôi vội vàng đi vào gian nhà, cầm đồ chà rửa rồi vọt tới sơn tuyền bên cạnh ký túc xá, nhanh nhẹn cởi đồ, tắm táp sạch sẽ mồ hôi trên người rồi lại trần truồng nhanh chóng chạy về ký túc xá, ăn như lang như hổ hết sạch hết đám khiêu khiêu đường -món Trương Tử Hàm để lại mà hắn lúc trước không thèm ăn, lúc sau mới thư thái một chút, ngã thẳng lên giường, ngay cả chăn cũng không thèm đắp, nằm thế hình chữ Đại rồi tiến vào giấc mộng, cái linh kiện giữa hai chân chưa phát dục hoàn toàn cứ để chỏng chơ ngoài không khí như vậy.

...

Sáng sớm, tứng ánh dương quang đầu tiến chiếu rọi trên đại địa Cực Dương thì cũng là lúc toàn bộ các lôi đài dần trở nên tấp nập, náo nhiệt còn hơn cả hôm qua.

Lúc này, khoảng một tiếng nữa mới diễn ra cuộc đấu nhưng không khí đã bắt đầu nóng lên. So với vòng đấu loại thì vòng đấu chính thức hiển nhiên là náo nhiệt hơn nhiều.

Muốn chỗ ngồi à? Không có cửa đâu, đừng có mơ. Đã tới chậm thì chắc ngay cả chỗ đứng cũng không có. Đương nhiên điều này không hề có ở nhã gian. Đây là chỗ dành cho người có thân phận và địa vị. Thân phận địa vị khác nhau có thể hưởng đãi ngộ khác nhau. Công bằng hoàn toàn không tồn tại ở đây, bất kể Địa Cầu hay Dị Giới thì điều này luôn luôn không thay đổi.

Trương Tử Hàm tay cầm một gói đồ, nàng mặc một chiếc váy màu lục nhạt xuất hiện trước cửa ký túc xá của Dương Thiên Lôi. Nàng mặc áo sát thân màu nhũ bạch, kết hợp với khuôn mặt ôn nhu thanh thuần khiến nàng giống như một đóa hoa sen băng thanh ngọc khiết vừa chớm nở. Dưới hông buộc đai lưng màu lục nhạt vòng quanh chiếc eo nhỏ đầy mê hoặc, tựa như cành liễu đang thướt tha theo hướng gió. Bộ ngực mặc dù được che kín trong lớp áo nhưng nó lại càng toát ra vẻ phong tình vạn chủng, cực kỳ mê hoặc. Treo trước ngực chính là ba lãng tuyến sáu màu biểu lộ thân phận Tinh Giả hệ Thủy cấp sáu.

Tóc dài đen bóng, tự do tung bay trong gió, khiến nàng càng tô thêm vẻ uyển chuyển tự nhiên mà không kém phần hàm xúc. Trương Tử Hàm thân là lão sư của người mới nên hôm nay nàng cũng phải tốn chút tâm tư vào chuyện quần áo, bộ đồ nàng đang mặc chính là đồng phục của học viện Cực Dương.

Trương Tử Hàm đang giảng dạy ba ban, ban thứ nhất là ban năm nhất của đám Dương Thiên Lôi, hai ban còn lại ban năm tư. Năm tư, tu vi thấp nhất cũng là Tỉnh Giả cấp bốn, cũng có vài Tinh Giả cấp năm bởi vì chưa có qua kỳ thi kiểm tra cuối kỳ nên vẫn còn là học sinh của năm bốn. Đúng ra thì nàng phải đặt tinh lực vào hai ban năm tư kia nhưng hiện tại nàng lại đặt hết tinh lực trên người Dương Thiên Lôi.

"Cộc cộc...

Từ lần gặp cảnh tượng xấu hổ đó, Trương Tử Hàm liền tập thói quen gõ cửa trước khi vào. Chỉ là mỗi lần gõ cửa là mỗi lần trong đầu nàng lại hiện cái cảnh tượng xấu hổ kia. Ngày hôm nay cũng thế.

Ngừng một lát, Trương Tử Hàm ngạc nhiên vì bên trong không hề có chút động tĩnh nào.

- Chẳng lẽ Tiểu Lôi lại lén đi trước rồi?

Trương Tử Hàm thầm nghĩ trong lòng, lại gõ cửa lần nữa.

Cộc Cộc…

Gõ ba lần liên tục, trên khuôn mặt của Trương Tử Hàm bắt đầu cho chút giận dữ. "Ầm" một tiếng đẩy mạnh cửa ra.

Đại môn mở ra.

- Dương Thiên Lôi!

Trương Tử Hàm mang theo chút tức giận quát lên. Trong đầu nàng lúc này gần như chắc chắn tên Dương Thiên Lôi này lại trốn đi trước mình. Bằng không thì tiếng đập cửa và tiếng mình kêu lớn vậy mà hắn cũng không nghe được sao?

Trương Tử Hàm tiếp tục đi vào phòng trong, muốn kiểm tra xem lại.

Chẳng qua...

- AAAA!

Từ miệng anh đào của Trương Tử Hàm hét lên một tiếng chói tai, nàng lại lần nữa thấy một cảnh cực kỳ hại mắt! Xuất phát từ phản ứng tự nhiên, hai tay nàng liền bưng kín hai mắt của mình, cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng như gấc chín, nổi giận chạy ra ngoài!