Rất nhiều năm sau, An Lăng Nhiên mới nói cho tôi biết, thật ra trước đó rất lâu rất lâu, hắn còn có một biệt hiệu, gọi là “Mẫu đơn An Lăng”.

Khi ấy Tiểu ngu ngốc ước chừng nhiều lắm là mười ba tuổi, cũng đã có khuôn mặt xinh đẹp, kinh thế hãi tục. Mọi người đều nói tiểu thế tử sau khi trưởng thành ắt sẽ có triển vọng, thế nhưng khắp phố phường lại chậm rãi truyền tai nhau cách nói trêu đùa “An Lăng mỹ nhân”, “Mẫu đơn An Lăng”, ý là An Lăng Nhiên chẳng qua là một bao cỏ “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.”

Cái biệt hiệu “Mẫu đơn An Lăng” nghe như ngợi khen này khiến cho An Lăng Nhiên nghiến răng nghiến lợi một khoảng thời gian rất dài. Một người nam nhân, bị người khác ghi nhớ không phải vì tài hoa, không phải vì tính cách, mà lại là cái mã ngoài khiến cho mấy người được coi là có đạo đức khinh thường.

Câu chuyện mẫu đơn này đối với tôi giống như mèo vớ phải chuột chết – chó ngáp phải ruồi. An Lăng Nhiên nói: “Nhiều năm rồi, người hiểu ta nhất, chỉ có mỗi nương tử.”

Mẫu đơn ngoại trừ bề ngoài, còn có ý nghĩa sâu xa là đầy ấp nhiệt tình, tràn trề hi vọng, nó không phải bao cỏ, không phải là phế vật, ngoài trừ được các phu nhân và tiểu thư yêu thích đặt trong phòng để thưởng thức, còn có thể làm thước cứu người.

Đây mới là An Lăng Nhiên, đây mới là tiểu thế tử của Mục vương phủ.

Tôi bị một tràng diễn giải vui sướng dào dạt của tiểu ngu ngốc khiến cho sững sờ sờ, nhất thời không chịu được thất bại. Ngoài mặt thì nở nụ cười với tiểu ngu ngốc, nhưng trong lòng lại rên rỉ chính mình vì lỡ bất cẩn mà vui vẻ dâng tặng nửa đời sau.

Quay lại, cái buổi chiều bị Lý Đình Chính bắt tại trận.

Lúc đó, tôi vẫn còn duy trì tư thế phủ phục trong lòng tiểu ngu ngốc, chỉ ngây ngốc nhìn ra cửa lớn, rất lâu sau mới duỗi thẳng đầu lưỡi nói: “Hắn, hắn…”

Tiểu ngu ngốc vừa mới biểu bạch xong, lại nhân cơ hội chấm mút một phen, tâm trạng có vẻ rất tốt, nhấc tôi ra khỏi trước ngực, mới nói: “Đừng sợ, Lý tiên sinh là người một nhà.”

Tôi trầm mặc, quả nhiên…Lý Đình Chính cũng như Trương Thế Nhân, không phải dạng gì tốt.

Nói không chừng chuyện Lý Đình Chính đến Mục vương phủ khi trước là do một tay tiểu ngu ngốc sắp đặt. Nguyên nhân ư, rất đơn giản, bị lão già trước kia vướng chân vướng tay, tiểu ngu ngốc không tiện giả trang thành Văn Mặc Ngọc ra ngoài làm việc, cho nên mới giở chút trò để lão già kia đi.

Tôi có thể tưởng tượng đến cảnh lão tiên sinh khóc lóc sướt mướt vội về quê chịu tang, sau đó xấu hổ nhìn thấy diễn cảnh mẹ già của mình chưa chết. Có điều nói tới Lý Đình Chính, lại không biết có liên quan gì tới Vương Uyển Dung, mỗi lần nhắc đến ông ta, vị biểu di kia của tôi lại bắt đầu ầm ĩ không yên.

Tôi đang định mở miệng hỏi cho rõ, chỉ thấy tiểu ngu ngốc cười tươi như hoa lấy ngón tay đặt lên môi của tôi.

“Ta biết nàng muốn hỏi gì, giữa Vương Uyển Dung và Lý tiên sinh, đích thật có một số việc không thể nói rõ được.”

Tôi thấy tiểu ngu ngốc thừa lúc nước đục thả câu, chỉ hận không thể lột da lốc xương hắn. Có việc cố tình muốn nhờ hắn, không ác cũng thôi, còn giả bộ nũng nịu cắn cắn môi.

“Lý tiên sinh và biểu di rốt cuộc có chuyện gì, cũng không thể nói cho ta biết được đúng không?” (Là vầy, mình thấy hai anh chị hình như đang quên một vấn đề gì đó quan trọng)

Nói xong, tôi còn bắt chước điệu bộ kỹ nữ đùa giỡn khách làng chơi trên phim truyền hình đẩy đẩy “Văn Mặc Ngọc”, ra vẻ vừa đẩy vừa kéo.

Phỏng chừng An Lăng Nhiên cũng rất hưởng thụ, quả nhiên còn kéo lấy bản công chúa ôm chặt hơn, nói thủ thỉ bên tai: “Đương nhiên có thể.”

Mắt tôi chớp sáng, “Thật sao?”

Tiểu ngu ngốc đương nhiên gật gật đầu, lại nói thêm một câu vẻ như rất đương nhiên: “Hôn ta một cái.”

Tôi chớp mắt mấy cái, có chút không tin tưởng vào cái lỗ tai của mình.

“Bày…bày trò gì thế?”

Tiểu ngu ngốc vỗ vỗ cây quạt, vẫn vân đạm phong khinh.

Nhe răng cười nói: “Hôn – ta – một – cái!”

Giọng điệu nhàn nhã cứ như “Giúp ta rót chén nước!”

Tôi trên mặt nở nụ cười, trong lòng cũng đã XX An Lăng Nhiên ngàn lần vạn lần, bộ coi lão nương là kỹ nữ thật à?! Ngươi bảo hôn là hôn, muốn ôm là ôm, bây giờ còn hay thật, lại còn muốn bản công chúa chủ động hôn ngươi?!

Cho nên mới nói, nam nhân trên thế giới này là loại động vật xấu xa nhất. Một giây trước nhìn tôi áo mũ còn chỉnh tề, dáng vẻ công tử phiêu dật nhu tình biết bao; giây tiếp theo, sau khi biết rõ ‘tâm ý’ của bản công chúa tôi, liền tự động trút bỏ bộ da dê của mình, lộ ra bản tính sói.

Mặt người dạ thú, chính là nói người thế đấy!

Chẳng lẽ đã xác định được quan hệ “Gian phu – dâm phụ” nên cho đó là đương nhiên sao, nếu sau đó lên giường rồi sao? Bởi mới nói mẹ tôi dạy rất đúng:

Ngàn vạn lần cũng không được tin tưởng nam nhân, đặc biệt là những nam nhân không mặc quần.

Tôi nhớ lúc ấy, cha tôi ở bên cạnh còn giúp mẹ tôi bổ thêm một câu: “Nếu một thằng con trai mà nói không quan tâm con có phải là ‘xử’ hay không, vậy thì cho thấy hắn cũng chẳng phải thật lòng gì với con, chẳng qua là vì muốn lừa con lên giường thôi. Bởi vì sau khi lên giường xong cũng sẽ phải ném thứ đó đi, đương nhiên mới không cần đó có phải là xử hay không. Vợ là thứ của chỉ riêng mình, nếu là con, chẳng lẽ con không quan tâm sao?”

(Mình mất rất lâu – gần cả ngày mới hiểu được chỗ này. Ai không hiểu thì giơ tay lên nhé!)

Giờ nghĩ đến, ba tôi nói đúng thật là quá quá đúng. Cho nên con gái, nhất định phải rụt rè, nhất định phải nền nã, khéo léo, nhất định phải tự ái tự trọng.

Vì thế, bản công chúa rất chính nghĩa mà nói lời cự tuyệt: “Không cần!”

Tiểu ngu ngốc có vẻ cười nham hiểm, thở dài nói: “Liêm Nhi nàng đã suy nghĩ rõ ràng thật chưa?”

Nghe vậy, tôi có chút dao động. Bản công chúa thông minh lanh lợi, dĩ nhiên nhận ra được ý đồ của tên cầm thú này, chỉ cần tôi không nghe theo, liền vĩnh viễn cũng không biết rõ được quan hệ giữa Vương Uyển Dung và Lý Đình Chính.

An Lăng Nhiên lại nói: “Nghĩ xong chưa?”

Tôi cắn rắng: “Chỉ hôn nhẹ lên mặt thôi được không?”

OTZ... Tôi không còn mặt mũi nào đối mặt với hương thân phụ lão, không mặt mũi nào đối mặt với cha mẹ kiếp trước của tôi. Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, cũng có thể hại chết người. Bởi vì tôi thật sự rất muốn biết chuyện ngoại tình của Vương Uyển Dung, không thể không thương lượng với tiểu ngu ngốc hiệp ước bán – nước.

Đôi mắt hoa đào của tiểu ngu ngốc nhấp nháy, giả bộ đắn đo rồi dùng cây quạt gõ vào lòng bàn tay, cắn răng nói: “Thành giao!”

Vì thế, tôi nhắm mắt, nghiêng đầu, “chụt” một tiếng hôn lên cái bộ da giả của ‘Văn Mặc Ngọc’, bản công chúa tự an ủi mình, ta không có bị thiệt, thực sự không bị thiệt, cái mà ta hôn chính là bộ da dê giả ‘Văn Mặc Ngọc’, không phải bộ da sói thật của tiểu ngu ngốc.

Hôn xong, tôi nói: “Nói được rồi?”

Tiểu ngu ngốc đảo đảo con ngươi nhìn tôi, coi như thành tín, cũng không lại thừa nước đục thả câu, đôi môi bạc khẽ nhếch phun ra hai chữ: “Vợ chồng.”

Tôi khiếp sợ mở to mắt.