An Lăng Nhiên vẫn chưa ngẩng đầu lên, chỉ gắt gao nắm chặt cây quạt giấy trong tay, một lát sau mới nghẹn ra được nửa câu nói.

Hắn nói: “Hôm đó cô nói…thích ta…”

Dừng một chút, An Lăng Nhiên mới ngước đầu dậy, đôi mắt lóng lánh: “Vì sao vậy?”

Tôi bấn loạn, chưa kịp lấy lại tinh thần.

Đợi đến khi kịp phản ứng, nhất thời hồn vía vượt đỉnh đầu, lên tới trên mây.

Ôi…mẹ Maria của tôi ơi!

Tiểu ngu ngốc đây là…

Lúc này, tôi đột nhiên hơi cảm động, vành mắt cũng kiềm không được có chút ẩm ướt.

Hôm nay dùng thân phận Văn Mặc Ngọc gặp lại, sợ là trong lòng Tiểu ngu ngốc…cũng khó chịu không ít.

Ngày đó từ biệt, hắn chỉ vì biết rõ tôi là một kẻ mê muội hư vinh, trong lòng đấu tranh hết một hồi, định dứt khoát quên tôi đi, cho nên mới lạnh nhạt với tôi. Ai ngờ đâu mấy ngày nay bị tiếng khóc lóc của Vương Uyển Dung tra tấn đến chết đi sống lại, không thể nào ngủ yên, chính sự mất ngủ này đã khiến cho tiểu ngu ngốc hiểu lầm bản công chúa, cho là tôi ngày đêm thương nhớ tình lang, vì vậy hôm nay mới hạ quyết tâm, lấy thân phận Văn Mặc Ngọc gặp lại, giải nổi khổ tương tư giúp bản công chúa.

Đúng là…thiên hạ đệ nhất đại ô long mà! (??)

Tiểu ngu ngốc thấy tôi không trả lời, kiên nhẫn hỏi lại.

“Vì sao vậy?”

Tinh quang chợt lóe, chắc có lẽ đến lúc này từ đáy lòng An Lăng Nhiên vẫn còn chút hi vọng, đợi chờ một câu nói kinh thế hãi tục của tôi, rồi mặc kệ bản thân, lại yêu một kẻ mê muội như tôi thêm lần nữa.

Tiếc là, thứ mà trong lòng tôi chờ đợi, chỉ có sớm ngày rời khỏi Mục vương phủ.

Vì thế, tôi quyết lòng nhắm mắt lại, nói ra lý do thông dụng thông dụng nhất.

Tôi nói: “Bởi vì…ta bị tài hoa của Mặc Ngọc công tử làm cảm động.”

Văn Mặc Ngọc giật mình, hiển nhiên là không ngờ tới đáp án này, chỉ lẩm bẩm nói: “Tài hoa…”

Tôi gật đầu, Văn Mặc Ngọc dùng tài hoa hơn người của mình áp cả hoa thơm cỏ lạ, vì vậy mới có hàng ngàn hàng vạn cô gái ái mộ hắn, tôi tin đây là lý do thích hợp nhất tốt nhất khiên cho An Lăng Nhiên vứt bỏ tôi.

Ai ngờ Tiểu ngu ngốc lại nói: “Chỉ có vậy thôi à?”

Tôi thấy hắn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, bèn đổ thêm dầu vào lửa.

Tôi nói: “Đúng thế, ta thích nhất chính là bức tranh mẫu đơn đồ của Mặc Ngọc công tử.” (Chị à, đổ nhằm nước lạnh rồi, haha)

Sống lưng tiểu ngu ngốc cứng đờ, giống như nghe được câu nói gì khủng khiếp lắm.

Việc đã đến nước này, tôi cũng không còn cách khác, đành phải kiên trì nói cho hết.

Tôi nói: “Những đóa hoa mẫu đơn ấy…muôn hồng nghìn tía, ung dung lộng lẫy, người thanh cao vứt bỏ nó làm người trần tục, là xinh đẹp đọng lại hương thơm, người đời thích nó bất quá cũng chỉ vì vẻ bề ngoài của nó, thấy nó liền vui vẻ, như ý cát tường phồn hoa. Nhiều thi nhân thương tâm thà rằng tô điểm hoa sen, ngâm cây trúc cũng không thèm liếc mắt một cái.

Ta lại không cho là như vậy, khí hậu sống của mẫu đơn, đất đai, không khí tương đối tốt hơn bình thường, so với bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ cũng thật bình thường. Hơn nửa nó còn rất được yêu thích, nó là biểu tượng tượng trưng cho ước vọng và sức sống, người ta chỉ nhìn vào vẻ bên ngoài đại phú đại quý của nó cũng chẳng phải là chà đạp nó, thật ra mẫu đơn còn có nhiều công dụng, giúp hạ huyết áp, giảm đau, an thần, kháng viêm và giải nhiệt, ngoài ra…ôi ôi…”

Tôi còn chưa kể ra hết công dụng của mẫu đơn xong, tiểu ngu ngốc lại bất thình lình giống như Vượng Trạch mà nhào tới, môi hung hăng áp trên miệng của tôi, trời đất xoay chuyển, hôn đến mức tôi sắp hồn vía lên mây.

Hơi thở bá đạo xộc vào trong mũi, tiểu ngu ngốc say sưa, liều chết dây dưa với tôi, trên người tôi vẫn còn vết thương, bị hắn quấy rối như vậy, không có tí sức lực nào, đầu óc trống không chỉ có thể cảm thấy hai cổ run rẩy.

Qua cơn điên cuồng, tiểu ngu ngốc dùng đôi mắt hoa đào dịu dàng nhìn tôi, thổi hơi nóng bên tai tôi, chỉ nói: “Muôn vàn mẫu đơn, yêu mỗi Liêm Chi.”

Tôi chấn động cả người, rốt cuộc…là bị nhầm chỗ nào rồi? Tại sao lý do tục tằng như vậy lại có thể đả động tiểu ngu ngốc, kiêu ngạo của ngươi đâu? Thanh cao của ngươi đâu? Chỉ một đóa mẫu đơn là thu phục được ngươi sao?

OTZ.........

Tôi còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gì đó, đợi tôi với tiểu ngu ngốc lấy lại tinh thần nhìn lên, đồng nghĩa với muộn quá rồi, một dáng người cao ráo đứng trước cửa, cũng không biết đã đứng được bao lâu, nhìn nhiều diễn ít.

Người này không phải là ai khác, vừa đúng là tiên sinh mới của tiểu ngu ngốc – Lý Đình Chính.

Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn kĩ lại tư thế của tôi với tiểu ngu ngốc.

Bản công chúa quần áo không ngay ngắn nằm trên giường, nửa người ló ra mép giường đè trên người An Lăng Nhiên, còn An Lăng Nhiên thì nửa quỳ dưới giường, cùng tôi mũi đối mũi, trán đối trán, tóc tai lộn xộn.

Nếu lúc này, hắn không mang cái bộ da phiền phức kia thì cũng không nói làm gì, bất quá là bị tiên sinh cười rồi thôi, vợ chồng trẻ dính nhau một chút, nhưng thế này…này, này, Văn Mặc Ngọc là phu quân tương lai của An Lăng Nguyệt, tôi thân thiết với muội phu, bây giờ lại cùng hắn tóc tai hỗn độn, đây không còn phải là chuyện cầu hưu thư nữa, mà là bản công chúa vụng trộm, làm nhục danh dự Hạp Hách Quốc, có ảnh hưởng đến quốc gia đại sự quan hệ tốt đẹp của hai nước.

Tôi kinh hãi, đưa tay định đẩy tiểu ngu ngốc ra, ai ngờ còn chưa kịp ra tay, chợt nghe trước cửa có một giọng nói nhỏ vân đạm phong khinh: “A, thật xin lỗi, đi nhầm cửa rồi…”

Dứt lời, Lý Đình Chính còn vỗ vỗ vào đầu, giống như quên mất chuyện gì từ từ rời khỏi phòng.

Tôi còn chưa kịp từ trong hoảng sợ khôi phục lại tinh thần, Lý Đình Chính đột nhiên xoay người lại cười mập mờ với tôi: “Hai người cứ tiếp tục.” Cuối cùng, còn bắt chước Trương Thế Nhân tốt bụng đóng cửa lại.

Ánh mắt tôi rã rời, trừng to ra.

Đây rốt cuộc là…thế nào thế nào hả?