Ô bố Mẫn Đạt, An Lăng Tiêu, Văn lão gia tử, Huyền Nguyệt, tiểu ngu ngốc cùng với Văn Mặc Ngọc, mấy nam nhân đóng cửa phòng, chen chúc trong căn phòng nhỏ xíu của Trương Thế Nhân không biết đang mưu đồ bí mật gì. Tôi với Trương Thế Nhân ngồi ở trong viện uống trà chán gần chết, chỉ lo nhìn Kỳ Nhi cùng tiểu bánh ú đang khom người cách đó không xa.

Trước đó, Ô bố Mẫn Đạt có nói cho tôi biết, hắn đến Lạc Vân quốc ngoại trừ tìm Tố Tâm, còn có một nhiệm vụ rất quan trọng. Lúc cáo biệt Hạp Hách quốc, hắn từng đáp ứng Phụ Hãn của mình nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của một Vương tử. Tôi không cần hỏi đó là sứ mệnh gì, cũng đoán được tám chín phần, cậy thế lớn thế này, đến cả Văn gia lão tử và An Lăng Tiêu cũng đều xuất động, còn có thể nói chuyện gì? Xem ra, Hạp Hách Đại Hãn so với tưởng tượng của tôi rất có đầu óc, mặc kệ chuyện tình cảm của con gái mình thế nào, vẫn hỗ trợ Huyền Nguyệt khởi sự. Văn phủ, Mục vương phủ, Hoài vương phủ – tam đại thủ lãnh danh hào không kiêng kỵ mà cùng tụ họp lại trong một tiểu viện nhỏ của Trương Thế Nhân, cũng không sợ người ngoài hoài nghi, từ đó có thể kết luận được, là vận sức chờ phát động tạo phản.

Chốc lát, cửa phòng mở ra, mấy người chào hỏi vài câu rồi tản ra. Ô bố Mẫn Đạt lại trực tiếp đi về phía tôi, tôi nhìn tiểu ngu ngốc và Huyền Nguyệt ở phía sau hắn, có chút hồi hộp, sợ hắn kích động quá rồi làm động tác hổ sờ gấu ôm gì đó, lần trước chỉ bị hắn hôn lên ngón tay có chút xíu, tiểu ngu ngốc đã cắn tôi hết hai cái, đến giờ nhớ lại còn thấy đau, nếu bị ôm một lần…

Nhưng là, Mẫn Đạt anh tuấn tiêu sái cái gì cũng không làm, chỉ đứng lại trước mặt tôi nói: “Thời gian cấp bách, ta phải lập tức quay về Hạp Hách quốc bố trí binh lực, cho nên tạm thời để Kỳ Nhi (nhóc) ở lại đây, phiền cô chiếu cố.”

Tiểu bánh ú vốn đang ngồi chơi bên kia nghe xong lời cha mình nói cũng bật dậy chạy ào lại đây, ôm lấy đùi tôi nói: “Phụ hãn, mẫu thân, chúng ta không về nhà sao?”

Mẫn Đạt Vương tử ôm lấy tiểu bánh ú, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Phụ hãn có việc nên phải đi trước, con với mẫu thân ở lại đây chờ phụ hãn, phải giúp phụ hãn chăm sóc cho mẫu thân thật tốt, hiểu không?”

Tiểu bánh ú chớp chớp đôi mắt đen nhánh, không có vẻ gì là giống với những đưa con nít yếu ớt khác, nghe phụ hãn rời đi là khóc lớn, chỉ gắng sức gật cái đầu nhỏ nói: “Phụ hãn yên tâm, Kỳ Nhi nhất định sẽ bảo vệ tốt mẫu thân, không cho người bỏ đi nữa.”

Một câu nói, khiến mọi người dở khóc dở cười. Tôi đón lấy tiểu bánh ú trong tay Ô bố Mẫn Đạt, khoảng điện thiểm sấm vang như đã rõ, tiểu bánh ú còn quá nhỏ, chuyện Tố Tâm đã ra đi vẫn nên để từ từ. Kỳ thật nếu Ô bố Mẫn Đạt chịu cho, tôi cũng rất vui lòng nuôi dưỡng tiểu bánh ú (︶︿︶ là tiểu ngu ngốc nuôi ấy?), thằng nhóc này thông minh lanh lợi, đến Kỳ Nhi còn không bì kịp, hơn nữa thân thể này của tôi cũng không thể sinh con, nhớ lại, tôi không khỏi nhíu mi.

“Mẫn Đạt Vương tử định khi nào đi?”

“Ngay bây giờ”. Nói xong, gã sai vặt ở bên kia đã dắt ngựa ra.

Tôi ngưng mắt nhìn tiểu ngu ngốc một cái, nói một câu kinh người.

“Để ta với Kỳ Nhi tiễn ngài ra khỏi thành.”

Trương Thế Nhân vì để thuận tiện đến mấy thôn trấn nhỏ xem bệnh, nên nhà cách ngoại ô cũng không xa. Mẫn Đạt dẫn ngựa, cùng tôi sóng vai đi chưa đến một lát đã tới ngoại ô. Ô bố Mẫn Đạt nhìn con trai mình đang bắt bướm ở phía trước, trầm giọng nói: “Liêm Chi cô nương, nơi này chỉ có ta với cô, cô có gì thì cứ hỏi đi?”

Tôi giật mình, giả cười hắc hắc hai tiếng, không hổ là Vương tử, tôi nghĩ cái gì hắn cũng biết.

“Nếu Vương tử đã vậy, ta cũng xin hỏi thẳng vào vấn đề.”

“Mời”.

“Tình cảm của ngài và Tố Tâm đã mười mấy năm, vì sao nàng ấy vẫn còn là xử nữ?”

Được rồi, tôi thừa nhận da mặt tôi rất dày. Đối với một nam nhân gần như xa lạ thế này, mà còn hỏi thế cho được. Bất quá, chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Nếu Vương tử thật có chướng ngại gì, vậy tiểu bánh ú từ đâu mà ra, lại nói nếu chướng ngại xuất phát từ Tố Tâm, thì Hạp Hách Đại Hãn cũng sẽ không nhất thiết phải buộc cô ấy phải uống Tạng hồng hoa?

Tôi gượng cười nhìn Ô bố Mẫn Đạt, vốn nghĩ mặt hắn sẽ đầy hắc tuyến. Ai ngờ câu nói này, lại đâm trúng vào chỗ đau của hắn. Tôi đờ người, sao lại thế chứ?

Một lát sau, Ô bố Mẫn Đạt mới nói: “Liêm Chi cô nương, không phải cô còn câu gì chưa hỏi không?”

“Hả?”

“Tố Tâm đến đây gần một năm, ta mới dẫn Kỳ Nhi tới tìm, sao cô không đoán thử, một năm nay ta đã đi đâu?”

Tôi buông mí mắt, chờ đợi đáp án.

Nhưng đợi cả buổi trời, tôi chỉ chờ được một câu: “Tố Tâm đã qua đời rồi, có một số việc cũng nên để cho nó qua đi thôi”. Nói xong, Ô bố Mẫn Đạt liền leo lên ngựa, dứt khoát mà đi, chỉ còn lại mỗi tôi cùng tiểu bánh ú đứng đờ người tại chỗ.

Quả nhiên, Tố Tâm không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.