Thế cục hỗn loạn.

Tôi cảm thấy, bọn người tiểu ngu ngốc đang ở trong tình thế không tốt.

Mặc dù Kỳ Nhi có nói rõ sẽ không lấy binh lực Hạp Hách quốc ra uy hiếp Huyền Nguyệt thành thân, nhưng không có cam đoan thực sự, tôi tin rằng Hạp Hách Đại Hãn sẽ không ngốc đến mức đi trở mặt thành địch với Lạc Diên đế, hỗ trợ bọn người miệng còn hôi sữa như Huyền Nguyệt với tiểu ngu ngốc. Mà bên kia, còn có một phiền toái lớn.

Ô bố Mẫn Đạt chống lại lệnh cha mình, ngàn dặm xa xôi tới tìm vợ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị vua tương lai, nếu lỡ hắn biết tôi là hàng giả, lại gả cho thủ hạ của Huyền Nguyệt, có khi nào giận quá ảnh hưởng đến chính sự không? Chuyện này ngày nào chưa được giải quyết, là ngày đó tôi không được an bình. Khoảng thời gian này, tôi vì chăm sóc cho Mẫn Đạt Vương tử và tiểu bánh ú, nên vẫn ở lại nhà của Trường Thế Nhân, cùng tiểu ngu ngốc hẹn hò một cách lén lút, Văn Mặc Ngọc vẫn trốn Huyền Nguyệt, cũng hay đến quấy rầy lão nhân gia tôi, Kỳ Nhi ở Hoài vương phủ cũng rất buồn chán, ngoại trừ tìm tôi và tiểu ngu ngốc nói chuyện phiếm ra, cũng hay cùng Văn Mặc Ngọc thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Trương lão đầu thì lại cái gì cũng không nói, chỉ vuốt râu cười vui sướng khi người khác gặp họa…

“Nàng thất thần.”

Muỗng run lên, sánh đổ một miếng thuốc. Tôi nháy mắt mấy cái mới phát hiện ra, mình đang bón Mẫn Đạt Vương tử uống thuốc, cố gượng một nụ cười: “Xin lỗi, chắc tại tối qua ngủ không ngon”. Trương Thế Nhân lừa của tôi một đống bạc, nhưng lại thật quá keo kiệt, giường trong phòng khách nhỏ chút xíu, làm hại tôi với tiểu ngu ngốc có làm chuyện gì gì đó cũng không thuận tiện, cho nên lời này cũng coi như là lời nói thật.

Ô bố Mẫn Đạt cười cười với tôi, dưới bàn tay diệu thủ hồi xuân của Trương Thế Nhân, độc của hắn đã được giải hết, làn da đen thui cũng trở nên khỏe mạnh.

“Mấy ngày nay thật vất vả cho cô rồi, ban ngày vừa phải hầu hạ cho ta với Kỳ Nhi, buổi tối còn phải đi tìm hắn.”

Tôi cười ha ha lắc đầu: “Không phiền không phiền!”

Thôi cười, tự bản thân cũng phải trợn tròn mắt.

“Tìm, tìm ai?”

Ô bố Mẫn Đạt đoạt cái bát trong tay tôi, uống hết một hơi, đau khổ mà cắn răng nói: “Ta biết, cô không phải là Tố Tâm.”

“…”. Thật xin lỗi Tố Tâm, thật xin lỗi Huyền Nguyệt, ta thật sự là không diễn được một Tố Tâm hiền lương thục đức. Có điều là nếu biết rồi cũng tốt, sớm hay muộn giấy cũng không gói được lửa.

Ô bố Mẫn Đạt xốc chăn lên, cũng không đợi tôi đỡ, dùng sức đứng dậy, đoạn ở trong phòng duỗi người thư giãn tay chân xong mới nói: “Độc của ta đã giải xong, vết thương trên người đã khỏi, cũng nên tỉnh mộng rồi.”

Tôi trầm mặc, trách không được, mấy ngày nay bại lộ nhiều như vậy, đến cả tiểu bánh ú cũng nhận ra, còn cái vẻ mặt say mê của Vương tử hắn. Hóa ra, chỉ là do hắn đang tự lừa dối mình, để tôi bồi hắn cùng nhau diễn trò.

“Tố Tâm nàng…”

Ô bố Mẫn Đạt lấy tay ngăn tôi lại, con ngươi sâu lắng, mang khí chất vương giả.

“Liêm Chi, mấy ngày nay phiền cô rồi, hy vọng cô đưa lại cho tôi thứ đó.”

Tôi có ngốc cũng biết Mẫn Đạt định làm gì, lấy từ trong người ra một sợi tơ hồng, đặt vào trong tay hắn.  Ô bố Mẫn Đạt chỉ lo nhìn sợi dây trong tay tôi, hầu kết lên lên xuống xuống chỉ là không phát ra tiếng. Tơ hồng này, tôi tìm được trong áo của Tố Tâm sau khi tỉnh lại, lúc đó chỉ cảm thấy thích nên mới giữ lại, giờ mới biết, đây đúng là tín vật quan trọng nhất của hai người họ.

Chẳng qua, cho dù tơ hồng này có là giả đấy, thì làm sao? Người mà Ô bố Mẫn Đạt nhớ nhung đã mất rồi.

Tôi nói: “Nếu Mẫn Đạt Vương tử đã hiểu rõ trong lòng, vậy có tính toán gì không?”

Ô bố Mẫn Đạt cẩn thận cất sợi tơ hồng, xong rồi mới hồi phục lại cảm xúc mà nhìn tôi nói: “Còn phiền cô giúp ta gọi “ngốc muội” và Thất điện hạ tới đây.”

“Được”.