“Mộ Yên, cô là lo lắng quá nhiều, xem ra chuyện hôm qua đã dọa cô sợ hãi đến mức buổi tối cũng gặp ác mộng, đúng là sai lầm của ta. Chốc nữa ta sai nha đầu Hồng Nguyệt kia đến khố phòng lĩnh một củ nhân sâm về hầm canh cho cô uống để bồi bổ thân thể, cô thấy có được không?”

Trong giọng nói trầm thấp của Bùi Dạ Tập lộ ra mấy phần quan tâm, không giống như làm bộ, nhưng cũng không phải thiệt tình.

Trong lòng Giang Mộ Yên đã hoài nghi hắn, tất nhiên sẽ không vì vậy mà cảm động.

Nghe hắn lại nhắc tới cái gọi là ‘kinh hách’ ngày hôm qua, nàng lại càng muốn biết rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Không khỏi hơi hơi gật đầu định ngồi dậy, nhưng có lẽ bởi vì nằm đã lâu mà thân thể nàng cứng ngắc, mới nâng được nửa người lên đã ngã trở lại.

Nhưng nàng lại không ngã xuống giường mà được Bùi Dạ Tập nhanh tay bước lên đỡ lấy, sau đó giúp nàng ngồi dậy.

Mũi Giang Mộ Yên nhất thời thoảng qua một mùi hương nhẹ, rất nhạt nhưng cũng rất quen thuộc.

Nếu nàng nhớ không lầm thì hẳn là cùng một mùi với gối đầu nàng nằm ngủ đêm qua.

Trong lòng không khỏi chấn động, ngoài miệng lại vẫn thản nhiên cảm tạ hắn “Cám ơn! Chuyện hôm qua thì quên đi, về phần nhân sâm cũng không cần lãng phí, không nghiêm trọng đến vậy. Nhưng là sau này ta muốn sống những ngày bình yên một chút, chuyện như vậy đừng để phát sinh nữa là được, ngươi đáp ứng được không?”

Giang Mộ Yên nói ra mấy lời đó, tất nhiên là đã trả qua phân tích rất kĩ.

Lời nàng nói nhắc đến chuyện hôm qua, nhưng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng một chữ cũng không đề cập tới, chỉ là thuận theo lời của bọn họ mà tiếp thôi.

Bất quá nếu Hồng Nguyệt cùng Bùi Dạ Tập đều nói là nàng bị kinh hách, hiển nhiên chuyện hôm qua cũng là quậy um sùm, như vậy lúc này nàng nói muốn sống những ‘ngày bình yên’ cũng là thường tình.

Lại nghĩ Bùi Dạ Tập này biết hôm qua nàng là bị ai làm cho hoảng sợ, nhưng hôm nay lại không hề nhắc đến chuyện xử phạt ‘người nào đó’, ngược lại chỉ nói muốn đưa nhân sâm đến để nàng bồi bổ, như vậy liền có thể thấy được địa vị của ‘người nào đó’ kia ở trong lòng hắn còn muốn cao hơn thiếu phu nhân là nàng.

Hoặc là nói, có thể là nữ nhân Bùi Dạ Tập thích tìm tới nguyên phối chính thức là Giang Mộ Yên này náo loạn cũng không chừng, dù sao người ta nhà giàu, đây lại là cổ đại, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là rất bình thường.

Mà thê không bằng thiếp cũng là chuyện đương nhiên ở nhà giàu sang, không có gì ngoài ý muốn.

Nghĩ như vậy, Giang Mộ Yên cũng trong thời gian ngắn mà đoán được bảy tám phần.

Mà Bùi Dạ Tập nghe được lời Giang Mộ Yên thì trong đôi mắt trắng đen phân rõ lại hiện lên mấy phần kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, hắn liền mang vẻ cẩn thận nhẹ giọng nói “Mộ Yên, cô độ lượng như vậy, ta còn có thể nói cái gì? Cô yên tâm, sau này ta sẽ không để bất cứ ai trong bọn họ đến gần cô nửa phần. Còn về chỗ của cha…?”

Lời nói của hắn hơi cao lên, chứa ngụ ý, Giang Mộ Yên tất nhiên vừa nghe liền hiểu,“Chỗ của cha, ta sẽ không nói gì!”

Nàng đúng là sẽ không đi nói, ngay cả hiện tại mình là thân phận gì nàng còn chưa rõ ràng, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì lại càng không biết, nàng có thể đi nói cái gì với người hắn gọi là ‘cha’ chứ?

Mà Bùi Dạ Tập cũng không nghĩ vậy, hắn cho rằng hình như sau khi trải qua chuyện này, Giang Mộ Yên vốn khiến hắn phải kiêng kị mấy phần lại càng trở nên thâm trầm khó hiểu.