Giang Mộ Yên vì đã chuẩn bị tốt tâm lí khi gặp người này, cho nên trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Dạ Tập, biểu tình của nàng xem như bình tĩnh, ánh mắt cũng thong dong.

Bởi vì nàng không muốn bị người ta nhìn ra vẻ khác thường.

Nhưng trong ánh mắt của Bùi Dạ Tập đứng trước giường thì lại tràn đầy vẻ ngoài ý muốn cùng kinh hãi, dường như hoàn toàn không ngờ đến tình huống sẽ nhìn thấy được Giang Mộ Yên đang mở to mắt nhìn mình. Nhất thời hắn theo bản năng lui về sau mấy bước, miệng cũng kinh hô “Ngươi –”

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tựa hồ hắn lại cảm thấy không nên lui về sau làm yếu đi khí thế của mình như vậy, liền nhanh chóng tiến lên một bước, giọng nói cũng bình tĩnh lại vài phần “Mộ Yên, cô tỉnh rồi? Nếu tỉnh sao không ngồi dậy?”

Giang Mộ Yên đối với hai loại biểu cảm hoàn toàn trái ngược nhau này của hắn thì rất nghi ngờ.

Biểu tình ngoài ý muốn còn kèm theo mấy phần sợ hãi vừa rồi, tuy chỉ trong một giây nhưng nàng đã hoàn toàn thu vào mắt.

Hắn thấy nàng thì rất kinh ngạc?

Hoặc là nói, hắn căn bản không ngờ sẽ thấy được một Giang Mộ Yên còn sống đang mở to mắt nhìn mình?

Hắn nghĩ nàng hiện tại đã là người chết nên lúc ở ngoài cửa mới không kiêng dè gì mà quở trách nha hoàn Hồng Nguyệt của nàng.

Lại không ngờ khi xốc màn lên thì thấy nàng đang trừng mắt nhìn hắn?

Cho nên Bùi Dạ Tập hắn hoảng!

Là như vậy sao?

Nếu vậy –

Trong lòng Giang Mộ Yên kinh hãi, vậy nguyên nhân Giang Mộ Yên kia chết, nàng còn cần phải suy nghĩ nữa sao?

Hiển nhiên hiềm nghi lớn nhất chính là Bùi Dạ Tập trước mắt.

Lại nói, nên giải thích chuyện ngọc bội của Bùi Dạ Tập rớt trên giường nàng như thế nào đây?

“Đêm qua gặp ác mộng, mơ thấy có một bóng đen đến bên giường, giống như là muốn giết ta nên một đêm ngủ không ngon giấc, trời vừa sáng liền giật mình tỉnh dậy!”

Lơi Giang Mộ Yên mang theo mấy phần thử, vừa nói, nàng vừa chăm chú quan sát biểu tình của Bùi Dạ Tập.

Nam nhân trước mắt này, mày kiếm mắt sáng, đường nét góc cạnh, đường cong nơi góc cằm toát lên vẻ kiên nghị, sắc bén như lưỡi đao, môi mỏng mà dài, cái mũi cao mà thẳng tắp, cả người hiển lộ mấy phần kiệt ngạo cùng hơi thở cuồng dã.

Vừa thấy đã biết không phải loại hình nam tử thư sinh nhu nhược.

Một thân cẩm bào màu đen kia, dùng tơ vàng kết lại thành đai lưng, chính giữa có khảm một viên minh châu, ngoại bào màu tím đậm. Thân ảnh cao lớn đứng đó toát ra vẻ lạnh lùng anh tuấn, phong tư bất phàm.

Hay Bùi gia không phải là phú hào thương nhân mà là võ lâm gia thế?

Nếu không phải, vậy Bùi Dạ Tập này nhìn kiểu nào cũng không giống một người theo thương a!

Trong lòng Giang Mộ Yên không ngừng suy nghĩ, ánh mắt lại không rời khuôn mặt Bùi Dạ Tập nửa khắc.

Thấy hắn sau khi nghe được lời của nàng, trong mắt không tự chủ được mà khẽ lay động, biểu tình cũng cứng ngắc vài phần, hoài nghi trong lòng nàng đối với hắn lại càng sâu.