Edit: Ring.

“Mẫu hậu, người yên tâm, nhi thần sẽ nghĩ cách. Nhi thần cũng không tin chỉ một nhà thương nhân mà lại có thể thoát khỏi biến cố động trời thế này!”

“Hoàng nhi ơi, sao con còn chưa hiểu chứ? Vấn đề bây giờ không phải Bùi Vũ Khâm có thoát khỏi biến cố hay không mà là hiện tại sóng lớn đã hình thành, con còn muốn đợi cho sóng dâng lên càng cao sau đó ập đến đây mới chịu sao?”

“Mẫu hậu, sao có thể chứ? Bây giờ hơn phân nửa Bùi gia đã nằm trong tay nhi thần rồi, chỉ chờ…”

“Chỉ chờ cái gì? Nếu hoàng nhi đã nắm trong tay hơn nửa Bùi gia thì vì sao phủ nội vụ còn chẳng bằng lúc trước, khi còn chưa thâu tóm Bùi gia? Ngay cả ‘Đông Hải nhất phẩm Ngọc Đàn hương’ mẫu hậu muốn cũng hết, có thể thấy các cung điện khác sợ càng thiếu thốn hơn, có đúng không?”

“Mẫu hậu…” Sắc mặt Đông Vân đế có chút khó coi, một lúc lâu sau hắn mới oán hận nói: “Bùi Vũ Khâm này thật sự là giảo hoạt như hồ ly. Hắn cố ý bán sạch hết hàng hóa có giá trị trong cửa hàng, chỉ để lại một ít đồ vô dụng cho ba vị thượng thư. Nếu không tình hình sao có thể tệ như vậy?”

“Hoàng Thượng ơi, lời này của con thật không có đạo lý. Bùi gia tuy chỉ là một nhà thương nhân, xem như một loại tiện dân nhưng gia nghiệp to lớn đó dù sao cũng do một mình Bùi Vũ Khâm vất vả gây dựng. Nếu Hoàng Thượng muốn thứ gì, cần Bùi gia cống hiến sức lực, lấy con người Bùi Vũ Khâm chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

Nhưng Hoàng Thượng ngài thì sao? Quá mức tham lam, muốn cả nhà người ta. Thử hỏi, trên đời này có mấy ai rơi vào tình cảnh như vậy còn hai tay dâng lên chứ?”

Giọng điệu Thái Hậu rất thong thả, tuy là trách cứ nhưng lại chứa sự quan tâm, khiến trong lòng Đông Vân đế vừa hổ thẹn, lại vừa hận Bùi Vũ Khâm hơn.

“Mẫu hậu, thiên hạ này là đất của Vua, sống trên đất Vua chính là thần tử của Vua! Cho dù trẫm muốn hắn cống hiến toàn bộ Bùi gia, hắn cũng nên hai tay dâng lên mới phải. Nhưng tên Bùi Vũ Khâm này thì sao? Rõ ràng biết trẫm muốn Bùi gia của hắn mà còn cố tình giả ngu, thiết lập cạm bẫy để ngáng chân trẫm. Đúng là một tên điêu dân mà, đáng giận!”

Thái Hậu nhìn gương mặt không quá trẻ nhưng vẫn còn mấy phần ngây thơ của Hoàng Đế, trong lòng âm thầm thở dài. Nếu không phải tiên hoàng chỉ có một đứa con trai này thì lấy tính tình hoàng nhi như vậy, sợ là căn bản không có cơ hội đăng quang đại bảo.

Lại bởi vì mấy năm nay Đông Vân quốc thái dân an, hoàng nhi làm Hoàng Đế, từ khi đăng cơ đến giờ đều rất an nhàn, bất kể chuyện gì cũng không cần phải tự suy nghĩ, lo lắng. Chỉ có mấy lần tài chính hơi căng thẳng, nó cũng dựa vào mấy mánh khôn vặt, lại thêm lợi dụng sự giúp đỡ của các đại thần và thương nhân nên cũng chuyển nguy thành an. Hơn nữa, nếu bà nhớ không lầm thì trong đó còn có một Bùi Vũ Khâm.

Cũng vì vậy mà có thể nói Bùi Vũ Khâm chấp chưởng Bùi gia hai mươi năm, hoàng nhi cũng chưởng quản giang sơn hai mươi năm, nhưng sự trưởng thành của hai người cũng không như nhau.

Bùi Vũ Khâm tuy là người làm ăn nhưng lại rèn luyện đạo lí đối nhân xử thế ngày càng thành thạo. Mà Hoàng Đế vì an nhàn cùng tự mãn mà càng ngày càng ngây thơ, tiến bộ gần như không có, ngược lại còn thụt lùi.

Tình hình này, Thái Hậu nhìn thấy thì không khỏi nóng ruột.

Vừa rồi trước mặt Tiểu Quý Tử, bà chỉ cố ý ra vẻ thoải mái, hạ thấp địa vị thương nhân, xem gia sản Bùi gia như nhà thương nhân bình thường mà thôi. Thật ra bà còn chưa có hồ đồ đến mức không rõ lực ảnh hưởng của Bùi gia đối với Đông Vân quốc hiện tại.

Chỉ trách bà hay tin quá muộn. Nếu sớm biết hoàng nhi có ý định như vậy, bà đã ngăn cản ngay từ đầu, nhất định không để mọi chuyện phát triển đến tình huống không thể cứu vãn như bây giờ.

“Hoàng Thượng, nếu ngài còn xem ai gia là mẫu hậu thì nghe lời mẫu hậu. Chuyện này chấm dứt ở đây. Lập tức triệu hồi ba vị Vương đại nhân, Cát đại nhân và Lí đại nhân về, đồng thời trả hết cửa hàng lại cho Bùi gia.”

“Mẫu hậu, vậy sao được, trẫm thật vất vả mới…”

“Hoàng Thượng, ngài đây là đang hại nước a! Ở đây chỉ có mẹ con chúng ta, không có người ngoài, mẫu hậu cũng phân trần tốt xấu cho con hiểu một chút! Bây giờ lời đồn đã lan khắp dân gian rồi, đó tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Bùi Vũ Khâm là một kỳ tài, năm đó lần đầu tiên thấy hắn, mẫu hậu đã biết người này vô cùng tinh minh, lợi hại. Bao nhiêu năm qua, con xem hắn mở rộng Bùi gia đến trình độ như bây giờ cũng nên biết hắn không phải một người bình thường.

Thương nhân tất nhiên là tiện tịch, nhưng bây giờ vì Bùi Vũ Khâm mà thương nhân đã trở thành nguồn thuế lớn nhất của Đông Vân quốc ta. Hoàng Thượng cũng biết Phỉ Thúy thành này của chúng ta bất luận là diện tích hay dân cư đều chỉ chiếm một phần rất nhỏ so với cả nước. Nhưng chỉ thuế mà Phỉ Thúy thành nộp mỗi năm thôi cũng đã chiếm một phần tư Đông Vân quốc, Hoàng Thượng không nghĩ đó là vì sao sao?

Tất cả đều là bởi vì buôn bán phát đạt, mậu dịch thường xuyên, chủng loại hàng hóa đa dạng nên thương nhân các nơi mới lui tới đông đúc như vậy. Vì thế mà Phỉ Thúy thành mới có thể nổi tiếng khắp tứ quốc. Mà quan trọng hơn chính là trong Phỉ Thúy thành còn có Bùi gia là truyền kỳ của Đông Vân quốc chúng ta.

Danh vọng của Bùi gia trong dân gian, địa vị của Bùi gia trong giới thương nhân thật sự không phải râu ria như Hoàng Thượng đã nghĩ. Sự ảnh hưởng đó cũng giống như lời thánh nhân trong lòng các thư sinh vậy. Thương nhân cũng có lãnh tụ, mà mấy năm nay Bùi gia vẫn luôn gánh vác trách nhiệm đó.

Hoàng Thượng ngài động đến Bùi gia, chẳng khác nào động đến tín ngưỡng trong cảm nhận của thương nhân khắp thiên hạ, bảo sao không khiến lòng người hoảng sợ?

Còn nữa, thương nhân là gì? Người kinh doanh cũng là người gian xảo. So với dân chúng bình thường, bọn họ lại càng giỏi bày mưu tính kế, giởi về bảo hộ lợi ích cá nhân của họ hơn. Hôm nay Hoàng Thượng có thể động đến Bùi gia, những thương nhân khác nào biết lần sau Hoàng Thượng có động đến họ hay không?”