Edit: Ring.

“Nay dân chúng trong Phỉ Thúy thành đã không còn gọi Phỉ Thúy thành nữa mà đều lén kêu là ‘Tử khí thành’ rồi!”

Quý công công vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Thái Hậu, vừa nhẹ giọng nói câu cuối cùng ra.

Quả nhiên…

Thái Hậu nghe vậy, nhất thời giận tím mặt: “Làm càn!”

“Dạ, dạ, nô tài đáng chết! Nô tài lắm miệng! Đều là lỗi của nô tài!” Quý công công nói xong cũng lập tức quỳ xuống.

“Tiểu Quý Tử, ngươi đứng lên, ai gia không phải nói ngươi! Chính là đám ngu dân lớn mật này, dám gọi Phỉ Thúy thành, quốc đô bổn quốc là Tử Khí Thành, đúng là quá to gan lớn mật mà!”

“Dạ, dạ, Thái Hậu nói rất đúng! Chỉ là chuyện này thật sự cũng không thể trách dân chúng được a! Sợ là Thái Hậu không biết, ngài tâm Bồ Tát, mỗi ngày ăn chay niệm phật cầu phúc vì Hoàng Thượng, vì xã tắc, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ quốc gia hưng thịnh, nhưng nào ngờ một con chuột lại có thể gây nên hỗn loạn a!

Mấy năm nay trong triều bình yên, người có lòng riêng, chuyện mua danh bán tiếng, ăn hối lộ phi pháp gì cũng có, mà Hoàng Thượng nhân từ, nhất thời không tra rõ nên bị tiểu nhân che mắt thôi.

Sợ là ngài không biết, bây giờ trên đường ở Phỉ Thúy thành đều tiêu điều đến mức không ai nguyện ý bước ra ngoài. Tất cả các cửa hàng trên đường đều đóng cửa, đừng nói là sinh hoạt náo nhiệt, dân chúng bây giờ dù có muốn mua dầu muối tương dấm cũng không biết phải đi đâu.

Cứ như vậy, dân chúng có thể không oán than đầy trời, đồn đãi bốn phía sao?”

“Cái gì? Các cửa hàng đều đóng cửa? Trên đường một bóng người cũng không có, điều này sao có thể?”

“Thái Hậu, là thật!” Hai tiểu thái giám vẫn còn quỳ trên đất lúc này rốt cuộc tìm thấy cơ hội lấy lòng Thái Hậu, lập tức gật đầu lia lịa.

“Thái Hậu, sáng sớm hôm qua nô tài còn phụng mệnh xuất cung theo thường lệ. Trên ngã tư đường bình thường náo nhiệt, đông đúc, người qua lại như nước chảy, chỗ nào cũng có tiếng rao hàng, bất quá bây giờ không còn nữa. Tất cả các khách sạn, tửu lâu, cửa hàng trên đường đều đóng chặt cửa, các thương nhân bình thường đông đúc giờ cũng không thấy một ai.

Ngẫu nhiên nhìn thấy một người đi đường thì cũng là bộ dáng ủ rũ, tinh thần uể oải. Còn nữa, bây giờ giá gạo trong thành đã tăng đến mức năm mươi lượng bạc chỉ có thể mua một đấu. Dân chúng bây giờ ngày nào cũng tụ tập trước cửa nha môn khiếu nại, thật sự là hỗn loạn vô cùng!”

“Đúng vậy, đúng vậy. Thái Hậu, trước kia trong thành có Phỉ Thúy lâu của Bùi gia là náo nhiệt nhất, làm ăn phát đạt nhất, ngày nào cũng ngồi kín bàn. Bây giờ đừng nói là Phỉ Thúy lâu, chỉ sợ ngay cả một cửa hàng quan tài của Bùi gia cũng đóng cửa. Dân chúng đều nói Bùi gia vì có nhiều tiền nên bị Hoàng Thượng xét nhà, vì vậy mà bây giờ mới không thể mở cửa buôn bán.”

“Nói bậy!” Thái Hậu lúc này đã hoàn toàn không thể ngồi yên, lập tức đứng bật dậy.

“Thái Hậu bớt giận. Chúng nô tài có tội!” Hai tiểu thái giám lại liên tục dập đầu.

“Thái Hậu, ngài đừng kích động. Chỉ là lời đồn đãi của đám dân chúng ngu ngốc mà thôi, cái kia…”

“Nước lấy dân làm gốc, lời đồn đãi nếu không nhanh chóng bình ổn lại thì có thể này sỉnh phản nghịch và mưu phản. Bây giờ ngay cả các ngươi trong thâm cung đại nội cũng có thể nghe được lời đồn như vậy thì trong dân gian còn lan truyền đến trình độ nào nữa? Không được, bây giờ ai gia lập tức đi gặp Hoàng Thượng.

Ai gia muốn hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Vì sao lại có lời đồn như vậy nhắm vào triều đình! Tiểu Quý Tử, đi, bãi giá đến Sùng Văn Điện!”

“Thái Hậu! Này, này… không thể đi a!”

“Vì sao không thể?”

“Thái Hậu, ngài vừa đi, mở miệng hỏi Hoàng Thượng một cái thì đầu nô tài sẽ không được bảo đảm. Lời đồn này, người Hoàng Thượng không hy vọng nghe được nhất chính là Thái Hậu ngài. Nếu Hoàng Thượng biết thì không phải sẽ chém đầu nô tài hay sao? Ai bảo nô tài hầu hạ Thái Hậu nhiều năm như vậy, trước giờ không thể giấu diếm Thái Hậu lấy một câu chứ?”

“Tiểu Quý Tử, ngươi làm đúng, ai gia sẽ không để Hoàng Thượng chém đầu ngươi. Yên tâm đi, ai gia chỉ muốn đi hỏi xem vì sao ‘Đông Hải nhất phẩm Ngọc Đàn hương’ của ai gia lại không có. Ai gia muốn nhìn xem Hoàng Thượng trả lời như thế nào. Chúng ta đi!”

“Dạ!”

Quý công công thấy Thái Hậu dào dạt tức giận đi ra ngoài thì nhất thời chậm nửa bước, ném một ánh mắt về phía hai tiểu thái giám còn đang quỳ trên mặt đất. Hai người kia lập tức hiểu ý mà gật đầu. Sau đó Quý công công liền đi theo Thái Hậu, mà hai tiểu thái giám kia thừa dịp không ai chú ý, một người nói khẽ với người kia: “Ngươi đi truyền tin tức ra ngoài, nói bên Thái Hậu này đã thu phục rồi!”

“Được!”

Một trong hai tiểu thái giám nói xong liền nhanh chóng biến mất phía sau Phật Tâm Các.

~

“Hoàng Thượng, giờ nên làm sao đây? Hiện tại tình hình trong Phỉ Thúy thành và các nơi đều không ổn. Dân chúng rất khủng hoảng, lời đồn bây giờ cũng truyền khắp nơi rồi, đều nói là triều đình chắc chắn đã xảy ra vấn đề, nếu không thì cuộc sống của dân chúng cũng đã không đột nhiên chuyển từ thịnh thế sang khó khăn như vậy.”

“Đúng vậy, Hoàng Thượng, có phải nên để ba vị thượng thư đại nhân cáo bệnh ra mặt giải thích tình huống hay không?”

“Giải thích cái gì? Chỉ là một nhà thương nhân mà thôi. Trẫm thân là Thiên Tử, còn phải vì chuyện của một nhà thương nhân mà giải thích với dân chúng trong thiên hạ sao?”

“Hoàng Thượng, nhưng mà bây giờ lời đồn trong dân gian đều đang hướng về phía Hoàng Thượng và triều đình a. Nếu không, Hoàng Thượng hạ chỉ tuyên Bùi Vũ Khâm kia tiến cung đi, để chính hắn nói cho rõ ràng rốt cuộc Bùi gia bọn họ đã xảy ra chuyện gì, vì sao không mở cửa buôn bán?”

“Tần đại nhân, vậy sao được chứ? Bùi Vũ Khâm tuy là Hoàng Thương nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thương nhân thôi. Xưa nay thương nhân không lên Kim Loan Điện, đây là tổ chế!

Lại nói hắn thân là ngự dụng Hoàng Thương nhưng lại không để ý quản lý gia sản cho tốt, khiến sản nghiệp nhà mình lọt vào tay người khác. Hắn lại không nghĩ cách đoạt sản nghiệp về còn mà hành động tiêu cực, đóng cửa ngừng bán, khiến các vật phẩm ngự dụng trong cung không đù dùng, phủ nội vụ đã oán giận ba bốn lần. Người như vậy còn hạ chỉ triệu hắn vào cung sao? Theo thần thấy, phải trực tiếp bắt hắn về hỏi tội mới phải!”

“Vân đại nhân, bản quan lại không nghĩ vậy. Bây giờ mấu chốt không phải là có hỏi tội hay không, mà là làm thế nào để Phỉ Thúy thành náo nhiệt lại như xưa, làm thế nào để dân chúng an tâm sinh sống mới phải. Có câu ‘không có lửa sao có khói’, lời đồn trong dân gian này cũng không phải ngẫu nhiên mà nhắm vào ba vị thượng thư đại nhân. Nếu đã truyền như vậy thì chắc chắn là có người đang quấy phá sau lưng hay âm thầm khích bác rồi.

Theo lão thần thấy thì bất luận thế nào, chúng ta cũng không thể hỏi tội Bùi Vũ Khâm. Như vậy thì triều đình coi như nhận tội hãm hại và đối phó Bùi gia như lời đồn rồi, đến lúc đó uy nghiêm hoàng gia ở đâu? Thể diện của Hoàng Thượng để chỗ nào?”

Đại thần hai bên vì chuyện có bắt Bùi Vũ Khâm về hỏi tội hay không mà tranh luận không ngớt. Sắc mặt Hoàng đế Đông Vân quốc lại càng khó coi đến không cách nào hình dung, cố tình hắn lại có khổ mà không nói nên lời. Bởi vì chuyện lén chiếm đoạt tài sản Bùi gia sung vào quốc khố này cũng chỉ có một ít đại thầm tâm phúc rõ, mấy thần tử khác không hay biết gì. Mà mấy đại thần đó từ đầu tới cuối đều không dám hó hé nửa lời, bởi vì bọn họ rõ ràng hơn ai hết, bây giờ trong lòng Hoàng Thượng chắc chắn rất khó chịu. Mà mấy vị đồng nghiệp lại còn không biết sống chết mà tranh luận với nhau.

Suy nghĩ trong lòng họ lúc này chính là Bùi Vũ Khâm này đúng là đủ thâm a! Dám lợi dụng dân chúng cùng dư luận mà gài bẫy để Hoàng Thượng và triều đình rơi vào. Trừ phi ở trên có người kéo, nếu không thì bọn họ tuyệt đối không thể leo ra.

Bây giờ bọn họ cũng đã biết tất cả những cửa hàng mà ba vị thượng thư đại nhân chiếm được đều đã trở thành củ khoai lang phỏng tay rồi. Mỗi cửa hàng dù chỉ có ba tiểu nhị, một chưởng quầy thôi thì hơn sáu trăm cửa hàng cũng có hơn hai ngàn bốn trăm người. Huống chi cửa hàng còn có lớn có nhỏ, trong cửa hàng lớn có đến mười mấy tiểu nhị và quản sự, tất cả những người đó đều đang há miệng chờ cơm a.

Nếu ba vị thượng thư đại nhân đã trở thành ông chủ mới của bọn họ thì tất nhiên phải phụ trách cơm ăn, áo mặc cho người ta. Nhưng trong những cửa hàng chiếm được đó, ba vị thượng thư đại nhân sau cũng đã phái người kiểm kê lại ngân lượng cùng hàng hóa, mới tá hỏa phát hiện hàng hóa thì cũng có một chút, nhưng tiền thì không có đồng nào. Theo lời các chưởng quầy nói thì mỗi ngày trước khi đóng cửa đều có một quản sự đến thu bạc, trực tiếp chuyển đi.

Ba vị thượng thư đại nhân nếu mang danh nghĩa thu mua sản nghiệp Bùi gia thì tất nhiên là không có quyền quản lợi nhuận của người ta đã đi đâu, chỉ có thể miễn cưỡng kiểm kê hàng hóa mà thôi.

Nhưng dù vậy, kết quả đó cũng đủ để khiến bọn họ uể oải, không biết có phải đã trúng kế của Bùi Vũ Khâm rồi hay không.

Chỉ là khi đó ba vị thượng thư vẫn còn ngây thơ, nghĩ tuy bạc không vào tay nhưng bản thân hiệu buôn cùng hàng hoá này cũng là tiền a, chỉ cần bán qua tay, còn sợ không có bạc nộp lên trên sao?

Kết quả đến khi bọn họ muốn mở cửa bán hàng mới phát hiện các cửa hàng đều đã ngừng kinh doanh hết, một ít hàng hoá có bên trong tuy cũng bán hết rồi nhưng cửa hàng thì không có ai mua. Chỉ chút tiền bán hàng đó còn chưa được một phần một trăm mà bọn họ dự tính. Chuyện này khiến ba vị thượng thư đại nhân phải sầu lo không ít.

Cùng lúc đó, lời đồn dần dần bay đầy trời, trong cung cũng bắt đầu thiếu ăn thiếu mặc. Các vị vương công quý tộc thì ba ngày dâng sớ bốn lần, đều đòi Hoàng Thượng bắt giữ tên ‘thương nhân thần bí’ dám chiếm đoạt Bùi gia rồi giá họa cho Hoàng Thượng và triều đình kia về xử lí. Hy vọng có thể qua đó mà cứu vãn phần nào quyền uy của triều đình trong mắt thương nhân, để họ có thể yên tâm mở cửa buôn bán trở lại.

Nhưng người khác không biết, chứ bọn họ thì rất rõ, ‘thương nhân thần bí’ đối thủ của Bùi gia kia không phải ai khác mà chính là ba vị thượng thư đại nhân, hơn nữa bọn họ cũng là nghe lệnh Hoàng Thượng mới làm chuyện này. Bây giờ muốn Hoàng Thượng đứng ra bình ổn lời đồn thì khác nào bảo Hoàng Thượng tự tát mình một cái.

Mấy vị đại nhân biết chuyện cũng thấy chuyện này thật sự rất đau đầu.

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này mãi thì cũng không được. Tóm lại là phải nhanh chóng tìm cách giải quyết, nếu không đợi thêm chừng mười ngày nữa, Hoàng Thượng phỏng chừng chút rau dưa cũng không có mà ăn.

Đang khi Sùng Văn Điện náo nhiệt vô cùng thì…

“Thái Hậu giá lâm!”

Lúc này thì không chỉ chúng thần kinh ngạc mà biểu tình Hoàng Thượng cũng cứng ngắc.

Đương kim thiên tử tuy bảo thủ, chuyên quyền độc đoán nhưng rất có hiếu với mẹ. Đối với vị mẫu thân ruột thịt này, hắn vẫn rất kính trọng. Nay Thái Hậu không lễ Phật ở Phật Tâm Các mà đột nhiên chạy đến đây, chắc chắn không chỉ đơn giản là đến thăm con. Lẽ nào chuyện Bùi gia đã kinh động đến Thái Hậu?

Trong mắt quần thần thấy được hy vọng, còn trong mắt Hoàng Thượng lại là bối rối.

Thật ra trước khi bước vào, Thái Hậu đã đứng trước cửa Sùng Văn Điện nghe một lúc lâu, cũng hiểu biết mấy phần với tình hình hiện tại. Xem ra những gì Tiểu Quý Tử nói không khoa trương chút nào, tình huống này còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều.

Bây giờ Thái Hậu đứng trước mặt Hoàng đế, nhìn ánh mắt có vẻ trốn tránh của con mình, hiểu con ai bằng mẹ, trong lòng Thái Hậu lập tức trầm xuống.

Sau khi chúng thần hành lễ, Thái Hậu liền phất phất tay: “Các vị khanh gia cáo lui trước đi, ai gia có chuyện muốn nói với Hoàng Thượng.”

“Dạ Thái Hậu, chúng thần cáo lui.”

Khi tất cả thần tử đã lui rồi, Hoàng Thượng mới bước lên đỡ lấy mẫu thân mình: “Mẫu hậu, sao người lại đến đây?”

“Sao ta có thể không đến cho được? Con nói cho mẫu hậu nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Mẫu hậu, cái gì mà xảy ra chuyện chứ? Nhi thần không hiểu gì cả.” Đông Vân đế còn cố giả ngây.

“Hoàng nhi còn muốn giấu mẫu hậu nữa sao? Con là do mẫu hậu sinh, tính tình con mẫu hậu lại không biết chắc? Bùi gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không nói, là muốn mẫu hậu phải quỳ xuống phải không?”

“Mẫu hậu, vạn vạn không thể! Nhi thần nói là được.”

Đông Vân đế liền nói một mạch tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, bao gồm lí do vì sao lúc trước dòm ngó Bùi gia, đến quá trình thực hiện cụ thể và kết quả hiện tại. Thái Hậu nghe xong, đôi mày cũng chau chặt thật lâu không buông lỏng. Sau một lúc, bà mới cúi đầu hít một hơi: “Hoàng nhi a, con sao có thể hồ đồ như vậy. Bùi gia này…”