Edit: Ring.
Bùi Phong nghe vậy thì hơi chần chờ, Giang Mộ Yên cũng từ động tác này mà phán đoán quả nhiên hắn có chuyện muốn nói.
“Bùi Phong, huynh rốt cuộc muốn nói cái gì a?”
Giang Mộ Yên không khỏi khó hiểu nhìn Bùi Phong “Là có gì khó nói? Hay là có chuyện ta có thể làm nhưng huynh lại ngại mở miệng nói với ta?”
“Cũng không phải, ta, ý ta chính là muốn hỏi nàng, sau khi nàng giải trừ hôn ước với Dạ Tập rồi thì có tính toán gì?”
Bùi Phong tựa hồ phải quyết tâm không ít mới nói ra được những lời này.
Giang Mộ Yên sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười “Bùi Phong, huynh do dự nửa ngày chính là muốn hỏi cái này sao? Tính toán? Ý huynh là gì?”
“Ta, ý ta chính là nàng định cứ ở Bùi gia như vậy sao?”
Bùi Phong thấy bộ dáng Giang Mộ Yên thoải mái, một chút cũng không nghe được ám chỉ của hắn thì không khỏi trở nên gấp gáp.
“Hử? Ta không ở đây thì ở đâu? Không phải Bùi tiên sinh đã nói sau này ta có thể tiếp tục ở lại phủ sao? Cho dù không phải là vị hôn thê của Dạ Tập nhưng ta vẫn là Giang Mộ Yên. Chỉ riêng cái tên này thôi, ta ở lại đây chắc cũng không phải chuyện quá đáng chứ?”
“Mộ Yên, ý ta không phải vậy. Ta là sợ nàng sẽ cảm thấy xấu hổ, dù sao cái kia…..”
Bùi Phong do dự giải thích.
“Bùi Phong, chuyện này huynh không cần lo lắng, ta không thấy có gì xấu hổ. Hơn nữa ta cùng Bùi Dạ Tập là vì không có duyên phận, tính tình không hợp nên mới giải trừ hôn ước chứ không phải vì chuyện gì khác, vậy ta có gì phải xấu hổ?
Hơn nữa lấy tính tình kiêu ngạo của Bùi Dạ Tập thì lần này giải trừ hôn ước, nếu phải nói ai là người mất mặt thì phỏng chừng là hắn nhiều hơn một chút, ta thì không sao cả.”
Thần thái Giang Mộ Yên có vẻ rất thoải mái. Đừng nói nàng là linh hồn tương lai xuyên qua đến đây, hướng đến hôn nhân tự do, cho dù nàng thật sự là linh hồn ở cổ đại, có vị hôn phu như Bùi Dạ Tập, giải trừ hôn ước cũng không có gì phải hối hận.
Cho nên Bùi Phong không cần lo lắng nàng sẽ có cảm giác xấu hổ khi gặp người khác, trong mắt nàng, đây là một chuyện rất bình thường, không có gì đặc biệt.
“Mộ Yên, nàng, nàng thật sự nghĩ như vậy?”
Lần này Bùi Phong cũng hiểu được tính tình Giang Mộ Yên thật sự là rất độc lập.
“Ừ, ta cũng không cảm thấy giải trừ hôn ước là chuyện gì đáng buồn, cũng không nghĩ đây là chuyện sai lầm gì, mỗi người đều có tự do của riêng mình, ít nhất ta có thể lựa chọn cuộc sống của mình là hạnh phúc hay bất hạnh.
Cho nên huynh hoàn toàn không cần cảm thấy buồn cho ta, chuyện này đối với ta mà nói là một chuyện tốt, huynh nên vui mừng cho ta mới phải. Hơn nữa mấy năm nay, huynh đừng nói mình không biết Bùi Dạ Tập và ta không thích hợp đến cỡ nào.”
“Đúng vậy, Mộ Yên, ta cũng là đến hôm nay mới hiểu được, thì ra tính cách nàng lại yêu ghét rõ ràng đến vậy. Thế thì nàng cùng Dạ Tập đúng là không thích hợp. Có điều nàng thật sự không nghĩ đến những lời ta đã nói lần trước sao?”
Bùi Phong hoàn toàn thừa nhận Giang Mộ Yên thật sự là khiến hắn cảm thấy rất mới mẻ!
Sao trước giờ hắn chưa từng phát hiện bên trong thể xác thanh ngạo của đệ muội này lại là một linh hồn chói sáng như vậy chứ?
Nếu phát hiện sớm một chút, có lẽ hắn đã…..
Bùi Phong không dám tiếp tục suy nghĩ, nhưng trong lòng vẫn kích động không thôi. Hắn càng cảm thấy thê tử mình mong chờ cả đời nên là một nữ tử như Giang Mộ Yên trước mắt.
Giang Mộ Yên không biết mình vô tình đã hấp dẫn Bùi Phong, nàng vẫn còn đang buồn bực không biết ý Bùi Phong là gì, nhanh miệng hỏi lại “Lần trước huynh có nói gì với ta sao?”
“Mộ Yên, nàng quên rồi sao? Lần trước ta đã nói qua, ta có một tòa nhà kín đáo ngoài Bùi phủ. Nếu nàng cảm thấy ở đây không quen hay không được tự nhiên, lúc nào cũng có thể chuyển đến đó. Bình thường nơi đó không có ai ngoài hai lão nô bộc quét dọn, nhưng phòng ở vẫn rất thoải mái, cũng không kém nơi này bao nhiêu.”
Bùi Phong nói xong liền nhìn về phía Giang Mộ Yên, chờ đợi phản ứng của nàng.
“A, huynh là nói chuyện này a! Ta nhớ rồi! Bùi Phong, huynh thật sự là một người tốt, lần trước ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thật ra sau đó ngẫm lại, chuyển đến chỗ đó của huynh cũng không tiện.”
“Sao lại không tiện?”
Bùi Phong có vẻ gấp gáp, bởi vì Giang Mộ Yên nói vậy không phải là từ chối đến nơi đó của hắn sao?
“Bùi Phong, huynh ngẫm lại, tòa nhà đó của huynh cho dù có kín đáo đến đâu đi nữa thì Bùi gia lớn như vậy, cũng không thể không có người nào biết đúng không?
Nếu để người ta biết ta vừa giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập liền chuyển đến tòa nhà bên ngoài của huynh ở, Bùi Phong, huynh nghĩ thử xem, vốn Bùi Dạ Tập cũng đã có ý giận chó đánh mèo, làm vậy không phải càng châm dầu vào lửa sao?
Còn nữa, nếu huynh là đối tượng ta thích thì cũng không sao, nhưng rõ ràng ta cũng không phải thích huynh, để người vô tội như huynh bị liên lụy, ta sao có thể làm chuyện như vậy? Cho nên ta tiếp tục ở lại Bùi phủ là được rồi…..”
Sau đó Giang Mộ Yên còn nói gì nữa, Bùi Phong lại hoàn toàn không nghe lọt.
Trong đầu hắn chỉ có một câu như sấm sét giữa trời quang vừa nãy “Rõ ràng ta cũng không phải thích huynh”, tất cả ý thức đều bay đi mất!
Mộ Yên nàng căn bản không thích hắn!
Tuy biết chuyện này không thể trách nàng, dù sao số lần gặp mặt, trao đổi giữa bọn họ cũng không có bao nhiêu, bây giờ nàng không thích hắn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng biết là một chuyện, chính tai nghe được nàng nói không thích lại là một chuyện khác.
Cho nên Bùi Phong không thể không thừa nhận, lúc này hắn đã bị đả kích!