Edit: Ring.
“Hồng Nguyệt, đây là không thể nào.” Giang Mộ Yên bật cười, Hồng Nguyệt này thật đúng là cứ suy nghĩ miên man mãi không thôi.
“Tiểu thư sao lại tự tin đến vậy?”
“Nếu Bùi Vũ Khâm là một nam nhân có thể dễ dàng bị người khác giật lấy như vậy, chàng cũng sẽ không là Bùi Vũ Khâm.”
“Tiểu thư, nô tỳ không hiểu ý của cô.”
“Hồng Nguyệt, em ngẫm lại, một người có thể vì vong thê mà làm kẻ góa vợ mười bảy năm không tái hôn, ngay cả cơ thiếp hay nha hoàn thông phòng cũng không có còn chưa đủ để người ta hiểu được phẩm hạnh của hắn liêm khiết đến mức nào sao? Nam nhân như vậy sao có thể dễ dàng động tâm với một nữ tử chứ?”
“Nô tỳ hiểu rồi! Nhưng chính vì nguyên nhân này nên tiểu thư, cô thích lão gia mới là một chuyện rất không sáng suốt. Lão gia hoàn mỹ như vậy, lại vẫn luôn nhớ về cố phu nhân, trong mắt, trong lòng ngài căn bản rất khó có thể dung được nữ tử khác. Phần thắng của tiểu thư cô thật sự rất thấp!”
“Em nha đầu này, vừa rồi còn ra sức thúc giục ta nhanh chóng hành động, bây giờ lại hắt một gáo nước lạnh đến đây. Được rồi, mặc kệ phần thắng cao hay thấp, em không cần quan tâm đến chuyện này, cứ yên tâm làm chuyện của mình là được rồi, hiểu chứ?”
Giang Mộ Yên mở miệng nói, đồng thời như là cổ vũ mà vỗ vỗ vai Hồng Nguyệt, sau đó chuyển mắt nhìn thẳng nàng, thoải mái cười khẽ.
Hồng Nguyệt nhăn nhó cuối cùng cũng bị chọc cười “Dạ, tiểu thư, nô tỳ đã biết.”
“Biết thì tốt rồi. Đi đi, tiếp tục làm chuyện của em đi. Còn ta cũng tiếp tục đọc sách của ta!”
“Dạ, vậy nô tỳ cáo lui.”
“Đi đi!”
Thật vất vả mới đuổi được Hồng Nguyệt quan tâm quá mức ra ngoài, Giang Mộ Yên vừa định tiếp tục đọc sách thì lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu “Y? Bùi Phong, sao lại là huynh?”
“Đúng vậy, ta đến làm phiền, chính là không biết Mộ Yên có hoan nghênh hay không!”
Bùi Phong đã khôi phục lại hơi thở tiêu sái mà Giang Mộ Yên cảm nhận được khi lần đầu tiên gặp, hắn cứ như vậy lười biếng đúng tựa lên cửa phòng nàng, dường như đang đợi nàng mời vào.
Giang Mộ Yên không khỏi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dù sao nàng không có người bạn nào trong Bùi gia, Bùi Phong này xem như là một người có thê làm bạn.
“Nói cái gì mà quấy rầy chứ? Mau vào. Huynh tốt xấu gì cũng đã cứu ta hai lần, là ân nhân cứu mạng, ta thấy huynh sao có thể không chào đón đây?”
Nghe Giang Mộ Yên nhắc đến mấy chữ ‘ân nhân cứu mạng’, sắc mặt Bùi Phong lại khó xử.
“Mộ Yên, nàng tha ta đi. Đừng nói ân nhân cứu mạng, lần đầu tiên còn là ta dọa nàng trượt chân té xuống hồ đây.
Lần thứ hai lại càng đừng nhắc đến, nói là cứu nàng, kết quả cuối cùng cũng là hại nàng cả đêm không ngủ, hơn nữa còn nhường phòng để ta nghỉ ngơi chữa thương một buổi tối, thật sự là hổ thẹn đến cực điểm!”
“Y? Đây là nói cái gì vậy, cứu chính là cứu thôi! Được rồi, không tranh cãi chuyện này nữa. Đúng rồi, hôm nay huynh đến là có chuyện gì sao?”
Giang Mộ Yên lúc này đã hoàn toàn bỏ sách xuống, cũng đứng lên từ bàn bước đến bên cạnh Bùi Phong, chỉ vào cái ghế một bên nói “Ngồi xuống trước đi!”
Bùi Phong cũng tự nhiên mà ngồi xuống “Nếu ta nói không có chuyện gì hết, chỉ muốn đến gặp nàng, nàng có thấy ta vô lễ quá không?”
Nghe xong lời này, Giang Mộ Yên nhất thời kinh ngạc nhìn Bùi Phong, sau đó cười nói “Sao có thể? Lần trước lúc bảo huynh không cần gọi Giang tiểu thư mà cứ gọi thẳng tên ta thì cũng xem huynh là bạn bè rồi.
Nay hôn ước của ta cùng Bùi Dạ Tập đã hủy bỏ, chúng ta càng không thể xem như thân thích, hiếm khi huynh không sợ người ta nói này nọ sau lưng mà đến gặp ta, ta sao có thể cảm thấy huynh vô lễ chứ?”
“Thật sao?” Trong mắt Bùi Phong lóe lên ánh lửa vui mừng.
“Đương nhiên là thật, chuyện này có thể giả sao?” Giang Mộ Yên vừa nói vừa đi đến cửa “Ta bảo Hồng Nguyệt ngâm một ấm trà mang đến, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu thế nào?”
“Vậy tất nhiên là rất tốt! Vừa rồi nàng đang làm gì, ta đến có phiền nàng không?”
“Bất quá chỉ là xem sách giải trí thôi, có gì mà phiền với không phiền chứ?” Giang Mộ Yên thản nhiên nở nụ cười, sau đó hướng về phía cửa gọi lớn “Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt –”
“Tiểu thư, nô tỳ đây, tiểu thư có gì phân phó?” Hồng Nguyệt nhanh chóng chạy từ góc hành lang ra.
“Đi châm một ấm trà mang đến đây!”
“Dạ, đã biết, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Thấy Giang Mộ Yên trở lại phòng, Bùi Phong thân thiết hỏi “Sau khi đổi qua ở bên này thì Mộ Yên đã quen chưa?”
“Rất tốt, không có gì không quen! Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy một góc hồ sen, cảm giác tốt lắm, còn thoải mái hơn so với ở Yên Vân lâu trước đây.”
Yên Vân lâu kia dù sao cũng là nơi Giang Mộ Yên ở trước đây, hơn nữa nàng còn chết trong căn phòng đó. Tuy không sợ hãi, nhưng nàng cũng cảm thấy ngủ trên cái giường đó không được tự nhiên.
Nay thừa dịp lâu bị hỏng mà chuyển chỗ ở cũng tốt lắm.
Hoàn cảnh mới cũng yên tĩnh xinh đẹp, có hồ có cảnh, không thể tốt hơn, nàng sao có thể không quen chứ?
“Vậy là tốt rồi!”
Bùi Phong yên tâm gật đầu.
Sau đó hai người lại nói chuyện phiếm một lúc nữa, cho đến khi Hồng Nguyệt mang trà vào, Bùi Phong cùng Giang Mộ Yên vẫn còn đang nói mấy chuyện vụn vặt.
Giang Mộ Yên cũng dần dần cảm thấy không quá thích hợp, nàng không khỏi ngừng lại, cẩn thận quan sát Bùi Phong “Bùi Phong, không phải huynh có gì muốn nói chứ? Vậy cứ nói ra đi. Nếu huynh đã có thể gọi tên ta như vậy, đó là không xem ta như người xa lạ mà là bạn bè, nếu vậy, huynh còn khó xử gì nữa?”
“Mộ Yên, ta –”