Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm không tự chủ được mà hỏi bản thân, nếu Yên nhi trước mắt không phải là Yên nhi lúc trước nữa, vậy hắn có thể thả lỏng bản thân một lần không?
Nhưng đáp án cho câu hỏi này, tạm thời hắn chưa thể khẳng định được.
~
“Chết tiệt, chết tiệt. Sao có thể như vậy?”
Bùi Huyền dùng sức đập bàn, bộ dáng cực độ giận dữ. Hắn không thể ngờ Bùi Vũ Khâm lại tuyên bố chuyện hủy bỏ hôn sự của Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập vào lúc này.
Chuyện này quả thật là hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, cũng khiến hắn trở tay không kịp.
Vì sao lại như vậy?
Nếu sớm biết hôn sự của Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên sẽ bị hủy bỏ vào hôm nay thì hắn cần gì dùng hôn nhân của chính mình làm tiền đặt cược, đi thú một nữ nhân ngu ngốc vừa xấu vừa béo như Vương Minh Châu chứ?
Ngược lại với vẻ giận dữ của Bùi Huyền, thần sắc của Hướng Nhật ngồi bên cạnh lại không phải mặt lạnh thường thấy mà là ẩn dấu vẻ vui sướng.
Vốn mục đích cuối cùng của hắn là mang Giang Mộ Yên đi, chỉ là ngại cho thân phận của nàng vẫn còn là con dâu Bùi gia.
Bây giờ thì khác rồi, hôn ước của bọn họ đã hủy bỏ, chỉ cần giúp Bùi Huyền mau chóng đạt được mong muốn bên này là hắn có thể mang theo Giang Mộ Yên cao chạy xa bay.
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình của Hướng Nhật liền tốt hẳn lên.
“Hướng Nhật, ngươi vui chưa? Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập vậy mà lại giải trừ hôn ước, không phải ngươi hiện tại đã muốn mang theo nàng cao chạy xa bay rồi chứ?”
Sắc mặt Bùi Huyền vô cùng hung ác nham hiểm, mà Hướng Nhật lại chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái. Bây giờ tâm tình hắn đang tốt, đối với khiêu khích của Bùi Huyền, hắn cũng có thể xem như không thấy.
Cho nên Hướng Nhật chỉ bình tĩnh nói “Chuyện ta đã đáp ứng với sư phụ thì nhất định sẽ làm được, ngươi đừng có giận chó đánh mèo với ta, ta không ưa kiểu này.”
Nói xong liền đứng lên bước ra ngoài.
“Hướng Nhật – ngươi đứng lại đó cho ta!” Bùi Huyền bị một câu của Hướng Nhật chạm trúng chỗ đau, nhất thời thẹn quá hóa giận.
“Như thế nào, muốn ra tay với ta? Bằng võ công của ngươi còn chưa phải đối thủ của ta đâu. Khuyên ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Giọng nói Hướng Nhật tuy không lạnh lẽo nhưng lại khiến người nghe cảm thấy run rẩy.
“Mặt khác, để ta nhắc nhở ngươi, nơi này là Bùi phủ, nếu không muốn để người ta nhìn đến cảnh tượng kỳ lạ là nhị công tử thư sinh vô dụng nhất Bùi gia lại có thể bay đấu với người ta trên nóc nhà thì ngươi tốt nhất nên bình tĩnh lại một chút.”
Những lời này đã khiến Bùi Huyền đang nổi giận bình tĩnh lại phần nào. Đúng vậy, nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn!
Hôn ước của Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên giải trừ đã ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của hắn, bây giờ nếu hắn lại bởi vì sự tức giận nhất thời trong lòng mà ra tay với Hướng Nhật nữa, một thân võ công hắn che dấu này sẽ bị bại lộ. Nếu vậy, toàn bộ kế hoạch cũng sẽ thất bại.
Chính là vận khí của Hướng Nhật tốt hơn hắn nhiều. Hắn che dấu nhiều năm như vậy cũng không đợi được một cơ hội tốt, nhưng Hướng Nhật lại sắp đợi được ngày hoàn thành tâm nguyện.
Bùi Huyền sao có thể không oán đây?
Còn có tên Bùi Phong chết tiệt kia, trong yến tiệc hôm nay, ánh mắt của Bùi Phong mấy lần nhìn Giang Mộ Yên, còn có ánh mắt oán độc của Bùi Dạ Tập và lời nói rõ ràng có ám chỉ của hắn đều khiến Bùi Huyền không thể không tự hỏi trong lòng, rốt cuộc tên Bùi Phong kia đóng vai gì đây?
Vì sao Bùi Dạ Tập lại dùng lời nói, ánh mắt như vậy nhìn Bùi Phong?
Chẳng lẽ Giang Mộ Yên giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập là vì Bùi Phong sao?
Vậy Bùi Phong cùng Giang Mộ Yên lại là từ khi nào mà dính với nhau? Đến nỗi ngay cả cọc hôn sự mà hắn nghĩ không thể nào thay đổi cũng vì vậy mà giải trừ?
Cả đầu Bùi Huyền đều là nghi hoặc, khó hiểu, cũng tràn ngập phiền não. Nhưng dù như vậy đi nữa, nhìn bóng lưng thẳng của Hướng Nhật đang đi ra ngoài, hắn vẫn cứng ngắc nói “Hướng Nhật, thật xin lỗi. Ngươi nói đúng, là ta giận chó đánh mèo, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ phụ trách giúp đỡ, nếu là chính ngươi làm hỏng chuyện, đừng đổ lên đầu người khác là được rồi.”
Hướng Nhật nghe vậy cũng không cảm kích, chỉ ném lại một câu rồi rời đi.
~
“Tương Vân, Tương Vân, Lí Tương Vân – bản lão gia đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không?”
Lục Tứ Di nổi trận lôi đình đập mạnh cái bàn, khiến chén trà gốm Thanh Hoa rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Sau đó chén trà gốm Thanh Hoa xinh đẹp quý báu đó lập tức vỡ thành vô số mảnh nhỏ, văng khắp nơi.
Lá trà xanh non thượng đẳng trong chén lúc này cũng như hoa cúc héo mà vương vãi trên đất.
Một màn này rơi vào mắt Lí Tương Vân lòng đang như tro tàn vì chuyện hủy bỏ hôn ước của Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập mà Bùi Vũ Khâm tuyên bố vẫn không ngừng vang vọng bên tai lại trở thành một loại kích thích.
Nàng vừa mới chuẩn bị xong, chuẩn bị để Bùi Vũ Khâm thực hiện hôn sự của Giang Mộ Yên với Bùi Dạ Tập, không ngờ lại nghe được tin tức này.
Từ nay Giang Mộ Yên không làm thiếu phu nhân Bùi gia nữa, Tương di nương nàng còn có ngày được thu vào phòng sao?
Nhiều năm khổ tâm chờ đợi, kiên nhẫn tính toán bây giờ lại trở thành công dã tràng, trong lòng Lí Tương Vân sao có thể cam tâm, sao có thể không oán hận?
Mà lão sói háo sắc này cư nhiên còn hô to gọi nhỏ với nàng ở đây, hắn dựa vào cái gì?
Không phải chỉ bằng có biểu muội Lục Tử Yên đã chết mười bảy năm nhưng vẫn khiến Bùi Vũ Khâm khắc cốt ghi tâm mà không chịu tái hôn thôi sao?
Lửa giận đã nhẫn nhịn nhiều năm của Lí Tương Vân, tại một khắc này, đột nhiên không muốn đè nèn nữa