Edit: Ring.

Giang Mộ Yên sau khi có được đáp án khẳng định thì lại sợ ngây người, không dám tin tưởng lỗ tai của mình. Nói cho đúng thì nàng mới là người xa lạ với Bùi Vũ Khâm, không phải sao?

Vì sao Bùi Vũ Khâm lại nói hắn lo lắng cho nàng chứ?

“Bởi vì ta đối với Yên nhi kia còn không thân thuộc bằng nàng. Ta nói vậy, nàng có cảm thấy trước giờ ta vẫn quá dối trá hay không?”

Bùi Vũ Khâm có vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không lảng tránh vấn đề của nàng mà hơi hổ thẹn trả lời.

“Có ý gì? Vũ Khâm, ta không hiểu! Cái gì mà ngươi đối với Yên nhi kia còn không thân thuộc bằng ta?”

“Yên nhi trước đây ở trong phủ ba năm, nhưng ta vẫn chưa từng thật sự quan tâm đến cuộc sống của con bé. Đừng nói ta không biết nàng thích cái gì, cho dù nói chuyện thì cũng chỉ khách khí nói mấy câu không liên quan.”

Giang Mộ Yên nghe vậy đã hiểu được phần nào. Nhưng bởi vì hiểu nên nàng mới nhịn không được mà cảm thấy ấm ức cho hắn “Không được nói như vậy. Cho dù ngươi không thật sự biết nàng thích cái gì, muốn cái gì, nhưng ít nhất trong toàn bộ Bùi gia này, chỉ có ngươi là thật tình quan tâm nàng, không xem nàng là đối tượng lợi dụng. Vậy là đủ rồi.

Vậy hôm đó ngươi gọi ta đến Vị Vũ lâu là định bù đắp cho những ủy khuất Giang Mộ Yên đã chịu, có điều không ngờ trong thân thể đã là ta sao?”

Bùi Vũ Khâm im lặng một chút, sau đó lắc đầu “Không phải như vậy!”

“Hử?” Không phải? Giang Mộ Yên lại sửng sốt. Nàng thừa nhận mình bây giờ thật sự không hiểu được suy nghĩ trong lòng Bùi Vũ Khâm.

“Hôm đó quá ngọ một chút ta có đến tìm nàng, khi đó nhìn đến khắp Yên Vân lâu đều lộ ra hơi thở vắng vẻ cô tịch, ta mới giật mình phát hiện thì ra mấy năm nay chưa từng thật sự quan tâm đến nàng, cho nên trong lòng cảm thấy hổ thẹn, mà Dạ Tập lại khiến nàng chịu ủy khuất như vậy, ta lại càng thấy thẹn với bạn tốt, cho nên mới quyết định muốn bồi thường, bù lại những năm đã không quan tâm đến nàng. Không ngờ là đã muộn –”

Giang Mộ Yên nghe xong thì nhất thời cũng trầm mặc, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng tiếp một câu “Thật xin lỗi!”

“Này không trách nàng, đây là sơ sẩy của ta, khiến Yên nhi còn trẻ đã phải ra đi. Bất quá nếu bây giờ nàng đã đến, ta đây tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh lần thứ hai, nàng cứ yên tâm sống là được.”

“Nhưng là –”

“Nhưng là cái gì? Nàng muốn nói gì cứ việc nói, không cần do dự, ta sẽ không trách cứ.”

Thần thái Bùi Vũ Khâm có vẻ thả lỏng, cũng rất ôn nhuận, giọng nói lại nhu hòa, không có chút áp lực nào, giống như từ sau khi nghe chính miệng nàng nói ra đáp án thì hắn cũng không nói chuyện với nàng như vãn bối nữa mà xem nàng như một người bạn ngang hàng không kém bao nhiêu tuổi. Tình hình như vậy, Giang Mộ Yên rất thích.

Có điều chính vì thích cách nói chuyện như vậy nên nàng lại càng không hiểu Bùi Vũ Khâm. Nàng là một linh hồn mượn xác hoàn hồn, lẽ ra chỉ chuyện này thôi đã đủ để dọa người ta chết khiếp. Nhưng hắn thì ngược lại, thần sắc bình tĩnh nói chuyện với nàng. Này xem như năng lực thừa nhận của Bùi Vũ Khâm quá tốt hay là hắn thật sự không sợ mấy chuyện quỷ quái như thế này?

“Nhưng là, ngươi thật sự không sợ ta chút nào sao? Không sợ ta là cái gì cô hồn dã quỷ mang theo nguyền rủa, sau khi chết đi rời khỏi thân thể của mình, tìm một thân thể mới nhập vào, sau đó thay thế người kia sống trên đời. Ngươi không sợ ta mang đến tai họa cho nhà ngươi hoặc là sự tồn tại của ta sẽ mang đến điềm xấu gì sao?”

Lúc Giang Mộ Yên vừa mới bắt đầu nói, Bùi Vũ Khâm còn chưa cười. Nhưng khi nàng nói xong, hắn đã cười còn chói mắt hơn cả vầng trăng sáng trên trời.

Bàn tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, vỗ hai cái, sau đó lại xoa mớ tóc trên trán Giang Mộ Yên “Yên nhi, nàng đọc quá nhiều mấy chuyện quỷ quái rồi! Làm gì có chuyện như vậy? Được rồi, không nên suy nghĩ bậy bạ, bây giờ nàng chưa hiểu, sau này sẽ biết rõ ràng là vì sao.

Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Ta cũng phải trở về.”

“A? Ngươi phải đi?”

Giang Mộ Yên còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy hắn bước đến châm ngọn nến trong đèn lồng, bộ dáng chuẩn bị rời đi. Nàng nhất thời gọi một tiếng.

“Ừ, thời gian không còn sớm, nàng cũng nên ngủ. Có gì cần thì bảo Hồng Nguyệt đến tìm Thanh Thư, hoặc là nàng tự mình đến tìm ta đều được. Chuyện hôm nay, nàng đừng nói với bất kì ai. Sau hôm nay, ta cũng sẽ quên hết thảy những gì đã nghe được.”

Nói xong, Bùi Vũ Khâm liền mang lồng đèn mở cửa rời đi.

Giang Mộ Yên chạy đến cửa, nhìn bóng dáng phiêu dật xinh đẹp của hắn mang theo ánh sáng mông lung của đèn lồng biến mất trước mặt nàng, sau đó trong lòng Giang Mộ Yên lại cảm thấy buồn bã.

Hắn vừa mới nói sau đêm nay, hắn sẽ quên hết thảy những gì nàng đã nói, đó không phải nghĩa là hắn sẽ vờ như không biết nàng đã không còn là Giang Mộ Yên trước đây hay sao?

Hơn nữa có phải hắn cũng sẽ làm như chưa từng nghe được nàng thổ lộ hay không?

Hắn vẫn sẽ không chấp nhận lòng nàng, không chấp nhận sự yêu thích của nàng ư?

Giang Mộ Yên phiền não, chung quy cả một buổi tối không ngủ được chút nào.

Mà Bùi Vũ Khâm về lại sân của mình sao có thể ngủ ngon đây?

Yên nhi thật sự không phải Yên nhi trước đây mà là một linh hồn hoàn toàn khác, hơn nữa linh hồn Yên nhi này rõ ràng thành thục, trí tuệ hơn Yên nhi trước đây nhiều lắm.

Nói chuyện với nàng khiến hắn không chút băn khoăn đến chuyện nàng mới chỉ mười bảy, tựa như tuổi nàng cũng xấp xỉ, không kém hắn bao nhiêu. Tuy những vấn đề sâu hơn, bọn họ không hề đề cập đến nhưng chỉ cần một chút cảm giác đó cũng đủ để Bùi Vũ Khâm biết Yên nhi này hoàn toàn có thể nói chuyện với hắn một cách vui vẻ nhất.

Tim hắn giống như đã tìm được một danh kiếm tuyệt thế có thể xứng đôi mà không tự chủ được đập bình bịch trong lồng ngực.

Có điều niềm vui ngầm này hiện tại không thể chia sẻ với bất kì người nào, bởi vì nó là một loại kinh thế hãi tục.

Cho nên cho dù là hắn đi nữa thì cũng chỉ dám đặt nó ở chỗ sâu trong lòng mà từ từ nhấm nháp, không dám nếm quá nhiều, quá nhanh, hắn sợ mình kích động một lần sẽ rối chuyện!