Cả đêm An Văn Quế không ngủ được, lật người bên này, nghiêng người bên kia.

Trong đầu hết nghĩ lúc hai người kia ngồi với nhau ở vườn hoa, sau lại nghĩ Lý Thống bóp má hắn, lại còn rõ gần mặt.

An Văn Quế bất giác đưa tay lên má xoa xoa, trong lòng tự nhiên có chút k1ch thích.

Sợ hãi với những gì tự bản thân nghĩ ra, An Văn Quế tự tát mình một cái.

Sau lại tự suy tính ra cảnh đêm nay hai người kia ngủ chung một giường.

Đột nhiên bật dậy nhìn sang hướng phòng bên, rồi lại tự trách bản thân, vò đầu bứt tai, lại nằm xuống giãy giụa một hồi.

Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại.

Lý Chưởng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, quầng thâm của An Văn Quế mà giật mình.

"Đêm qua An thiếu gia gặp ác mộng à?"

An Văn Quế vật vã mãi đến gần sáng mới chợp mắt được, quay sang như kẻ không hồn mà gật đầu.

Sáng nay Tiểu Đinh phải về sớm, trước khi mọi người tới giờ tập trung.

Nhìn thiếu gia mà không nỡ rời đi.

Tiểu Đinh hai mắt lại ươn ướt, mũi lại sụt sịt.

"Thiếu gia, tôi về nhé.

Thiếu gia nhớ giữ gìn sức khỏe."

Lý Thống gật đầu, rồi tiện tay mà xoa đầu tên nhóc này.

"Được rồi, yên tâm nhé.

Thi thoảng lại tới thăm ta."

Tiểu Đinh chào thiếu gia, chào mọi người rồi về.

Lý Thống chỉ tiễn ra đến cửa nhà rồi quay lại.

Vừa vào đã lại thấy vẻ mặt hằm hằm, mắt trợn ngược của An Văn Quế dọa mình.

"Ngươi lại bị điên à? Đêm qua toan tính cái gì mà mắt thâm như vậy?"

Lý Thống bị hù dọa bởi gương mặt kia, hỏi một lời rồi đi vào phòng chuẩn bị soạn sách vở.

An Văn Quế đằng sau lẩm bẩm.

"Không phải do ngươi thì ta đâu hao tổn sức khỏe như vậy?"

Lúc Lý Thống đang cúi người chỉnh giày bên bục thềm chuẩn bị đi học, An Văn Quế bất ngờ nhảy lên lưng Lý Thống.

Lý Thống một phen giật mình, bị chọc tức giận.

"Ngươi lại điên dồ gì vậy?"

An Văn Quế chắc nịch.

"Chân ta lại đau rồi, không đi lại được.

Tại đêm qua chạy đi kiếm ngươi mà chân ta lại đau rồi.

Mau mau cõng ta đi học."

Lý Thống kéo cái tay bấu trên lưng ra, nhưng hắn lại bám siêu chặt, không có ý đầu hàng.

Lý Thống chỉ còn biết thở dài một tiếng, kêu hắn bám cho chắc rồi nhấc người lên cõng hắn tới trường.

An Văn Quế suốt dọc đường, mặc cho mọi người chỉ chỏ, xì xầm to nhỏ.

Nhưng hắn vẫn chễm chệ trên lưng Lý Thống, thi thoảng hắn lại cười, một nụ cười thoáng qua chẳng ai có thể thấy được.

Lý Thống cuối cùng cũng bỏ được hắn xuống.

"Xuống đi! Tới nơi rồi."

An Văn Quế nhảy xuống lưng, vẻ mặt đắc thắng.

Nhưng Lý Thống nhìn qua chỉ là cái bộ dàng hề hước, hai mắt thâm quầng trông thật buồn cười.

Ngồi nghe giảng được lúc, quay sang Lý Thống đã thấy An Văn Quế ngủ gục trên bàn rồi.

Dù biết thể nào tên này thể nào cũng ngủ trong giờ nhưng Lý Thống cứ chốc lại quay sang nhìn thằng nhóc này ngủ.

Cậu phát hiện thằng nhóc kia ấy thế mà còn ngủ chảy dãi ra sách nữa.

"Tởm thế!"

Lý Thống thầm kinh hãi trong lòng.

Nhưng mà nhìn cái mặt lúc ngủ của nhóc trông hài hước thật.

Cũng sắp hết giờ học rồi, Lý Thống cầm bút lông chọc qua mặt An Văn Quế.

"Dậy! Dậy mau, thầy tới."

An Văn Quế mặt còn ngái ngủ, giật mình tỉnh dậy, tay vớ lấy cuốn sách dựng lên che mặt.

Tay kia thì lau lau nước miếng còn xót lại.

Lý Thống không nhịn được mà che miệng cười.

An Văn Quế ngóc đầu qua cuốn sách, thấy thầy vẫn đang giảng bên trên.

Lập tức hiểu ra bản thân bị Lý Thống lừa.

Tức giận quay sang lườm một cái.

"Ngươi! Liệu hồn đấy."

Lúc tan giờ học, Lý Thống vừa đứng lên đã bị An Văn Quế phóng người nhảy lên lưng.

Lý Thống lắc người thế nào cũng không rơi tên kia xuống được.

"Ngươi còn không mau xuống nhanh."

An Văn Quế choàng tay qua cổ Lý Thống, quyết liệt bám riết.

"Không nhất định không xuống.

Cõng ta về đi, chân ta lại đau lắm."

Lý Thống cảm thấy chuyện này thật nực cười.

Cái thằng nhóc đam bám riết sau lưng kia, trước giờ đâu có làm cái trò này.

Nhưng mà kiểu gì thì hắn vẫn không chịu xuống, Lý Thống lại đành cõng hắn về.

Đằng sau bao con mắt tiếp tục trầm trồ, ngạc nhiên.

Đi được một đoạn khá xa, An Văn Quế đang làm trò trên lưng Lý Thống, bọn họ lại gặp Huyền Dương công chúa.

Lý Thống vừa thấy Huyền Dương đi tới, lập tức bỏ An Văn Quế ngã ngửa xuống đất.

An Văn Quế đau đớn, bị ngã dập mông xuống, bò mãi mới đứng dậy được.

Thế nào Lý Thống lại nghĩ đến chuyện Tiểu Đinh kể lại, giờ gặp lại công chúa, Lý Thống lại ngại ngùng.

"Ơ! Tiểu thư Huyền Dương đi đâu vậy?"

Huyền Dương vẫn nho nhã, chào lại Lý Thống.

"Tính sang thư phòng đọc sách, tiện đường muốn qua thăm Lý thiếu gia xem mắt thiếu gia ổn chứ?"

Lý Thống cười ngại ngùng.

"Cảm ơn tiểu thư, mắt ta cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Bớt sưng hơn rồi."

Cuộc nói chuyện bỗng dưng rơi vào im lặng, Lý Thống không hiểu sao lại thấy ngại ngùng, lúng túng còn không dám nhìn thẳng Huyền Dương.

"Vậy..

tiểu thư đi tiếp đi.

Hôm nay tôi có nhiều bài vở, không cản đường tiểu thư.

Lần sau gặp lại!"

Lý Thống cúi đầu chào Huyền Dương rồi lập tức rời đi.

An Văn Quế thì chạy lẽo đẽo đằng sau, Huyền Dương nhìn Tảo Hướng, hai người cũng không hiểu sao hôm nay Lý Thống lại khách sáo như vậy.

Về đến phòng, An Văn Quế tức giận mắng vào mặt Lý Thống.

"Ngươi có bị điếc không? Ta kêu ngươi đi chậm mà sao cố tính như vậy?"

Lý Thống không thèm trả lời.

An Văn Quế tiếp tục.

"Nhìn xem, chân ta bị đau giờ lại thêm ngã từ trên lưng ngươi xuống đến mông cũng đau.

Sao ta lại đen đủi như thế chứ.

Ối lại còn rách áo nữa."

An Văn Quế phát hiện ra vạt áo bị rách một đoạn khá dài.

Mà cái áo này là áo đồng phục nữa chứ.

Hắn quay sang bắt đền Lý Thống.

"Ngươi! Bắt đền ngươi, làm thế nào cho nó lành lại đi."

Lý Thống chán nản, nhìn cái áo.

"Ta vá trả ngươi."

An Văn Quế trợn mắt, hét lớn.

"Cái gì! Ta mà phải mặc áo vá á.

Mau đền hẳn chiếc áo mới cho ta.

Ngươi không biết, trong trường mỗi nam sinh chỉ được nhận duy nhất một cái choàng này sao?"

Lý Thống lạnh lùng, không muốn đôi co thêm.

"Để đấy lát xử."

An Văn Quế bấm bụng cười thầm.

"Trúng bài rồi.".