Lát sau trong lúc ngồi ăn cùng với Lý Thuần cùng Lý Chưởng, An Văn Quế mới thấy Lý Thống giờ mới xuất hiện.

Mà có vẻ tâm trạng không được ổn lắm, hắn còn cố tình ngồi một mình, ngồi ăn vài miếng lại thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, hết thẫn thờ lại thấy hắn chọc chọc vào đồ ăn, lại trông có vẻ tức giận.

Lý Thuần thấy An Văn Quế mất tập trung lại gõ vài cái vài bát.

"Sao nhìn đi đâu vậy An thiếu gia?"

An Văn Quế giật mình, quay lại bày tỏ nghi vấn trong lòng.

"Ngươi có thấy, tên Lý Thống kia lại bị bệnh gì không? Hắn gặp phải chuyện gì nữa vậy?"

Lý Thuần nhướn người nhìn theo hướng An Văn Quế chỉ.

"Không biết nữa, hay để lát về hỏi tên người làm của Lý thiếu gia xem."

An Văn Quế gật đầu đồng ý, chốc chốc lại quay ra nhìn Lý Thống.

Đúng là từ đâu chuyện rơi xuống đầu, tên Đinh Văn Nghệ kia lại tới gây sự.

Hắn đi qua va phải lưng An Văn Quế, khiến áo bị dính thức ăn.

An Văn Quế nhìn thấy vậy, tức giận lập tức đứng dậy.

Đinh Văn Nghệ hắn cười đểu cáng, đầy khiêu khích.

"Xin lỗi nhé, đi đến đây không may vấp chân."

Lý Thuần lập tức kéo kéo tay áo An Văn Quế xuống, vuốt lưng cho An Văn Quế.

Còn Lý Chưởng lạnh lùng nhìn Đinh Văn Nghệ.

"Lần sau đi nhìn đường cho cẩn thận, có vẻ vết thương lần trước của Đinh thiếu gia vẫn chưa lành hẳn nên đi đứng còn chút khó khăn chăng?"

Đinh Văn Nghệ bị nói móc, hắn xấu hổ bỏ đi.

An Văn Quế lấy lại bình tĩnh, lúc quay ra nhìn chỗ Lý Thống đã chẳng thấy người đâu nữa.

An Văn Quế vẫn còn nghĩ rằng Lý Thống có thấy cảnh vừa rồi cũng sẽ chạy tới giúp hắn lần nữa.

Nhưng đến lúc quay sang lại chẳng thấy người đâu.

An Văn Quế cắn cắn môi, tự đánh một cái vào đầu.

"Nghĩ cái gì vậy, hắn đâu phải anh hùng đâu mà nghĩ linh tinh.."

An Văn Quế rõ ràng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn buồn buồn thoáng qua.

Lúc cả ba người trở về, đã thấy Lý Thống đem đồ ăn về cho tên người làm kia.

Hai người đang trò chuyện trong phòng.

An Văn Quế định không muốn vào nhưng vì cần thay áo bẩn nên ngại ngùng gõ cửa.

Tiểu Đinh đang hớn hở thấy An Văn Quế đi vào, thái độ biểu cảm lập tức thay đổi, không dám thỏa mái nữa.

Lý Thống thấy An Văn Quế đi vào không nói gì, chỉ chăm chăm lấy áo khoác.

Phát hiện áo của tên này bị bẩn.

"Sao áo lại bẩn như vậy?"

An Văn Quế nửa giận, nửa dỗi.

"Không cần quan tâm."

Sau đó mang áo ra ngoài, không có thay trong phòng.

Lý Thống chống tay lên cằm, nhìn Tiểu Đinh.

"Đấy, hắn bằn tuổi ngươi.

Nhưng mà không bằng một góc của ngươi.

Lỗ m ãng, ngu ngốc, lại hay sĩ hão.."

Được thiếu gia khen ngợi, Tiểu Đinh thiếu điều cái đuôi nguẫy đằng sau, hai mắt sáng ngời, miệng cười đến mang tai mất.

"Thiếu gia, thiếu gia khen ngợi Tiểu Đinh như vậy.

Tiểu Đinh vui lắm."

Lý Thống cười cười, nhìn dáng vẻ ngây thơ này của Tiểu Đinh khiến Lý Thống có cảm giác đây đích thị là thằng em trai nhà người ta.

Cậu càng quý mến hơn.

"Này! Ngươi ở đây, thì ai ở nhà chăm cho cha ta, với việc nhiều đổ lên đầu lão quản gia sao mà được?"

Tiểu Đinh mặt tự tin, giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc.

"Thiếu gia yên tâm nhé, ở nhà Tiểu Đinh đã thu xếp xong hết rồi."

Lý Thống hoài nghi.

"Có thật không vậy?"

Tiểu Đinh mặt đầy kiêu hãnh.

"Thiếu gia yên tâm.

Trước giờ Tiểu Đinh đã khiến thiếu gia phải thất vọng bao giờ đâu."

Thấy thiếu gia gật gù tin tưởng, không nói thêm gì.

Tiểu Đinh lại ngồi nghĩ đến giao ước của mình với Trần Hạ.

Thật ra lần này cậu định trốn vào thăm thiếu gia vài hôm.

Biết chắc chắn rằng lão quản gia không cho vào, với vào đây thể nào cũng sẽ bị phát hiện.

Tiểu Đinh nghĩ kế, nhờ Trần Hạ bao che cho lần này.

Đương nhiên mới đầu Trần Hạ từ chối.

Nhưng Tiểu Đinh ra quy ước, sẽ làm theo yêu cầu của Trần Hạ trong vòng một tháng, sang phủ nhà Trần Hạ làm việc nhà cho hắn.

Cuối cùng thì Trần Hạ cũng thuận theo.

Tiểu Đinh đang tính kế lừa hắn, sau khi từ chỗ này trở về sẽ hủy kèo ước.

Sợ gì, dù sao cũng được gặp thiếu gia rồi.

Có bị tên Trần Hạ thối tha đánh cũng không sao.

Thấy Tiểu Đinh cứ cười một mình, Lý Thống gõ tay xuống bàn.

"Sao vậy?"

Tiểu Đinh lắc đầu, vui vẻ.

"Không có gì thiếu gia ơi, ăn tiếp nào."

An Văn Quế bên phòng bên này, đang ngồi một đống trong góc.

Trước mặt là quyển sách hắn lấy tạm ra.

Trong đầu lại nghĩ Lý Thống đang cười nói với tên người làm kia, trông thân thiết như anh em vậy.

Rồi lại nhớ lúc bản thân bị hất đồ trong nhà ăn, Lý Thống cũng bỏ đi không thấy đâu cả.

An Văn Quế tức giận mà cầm bút vẽ nghuệch ngoạc hết lên sách.

Lý Thuần ngồi đọc sách bên cạnh, thấy hành vi kia.

Quay qua vỗ vai An Văn Quế.

"An thiếu gia, lại sao vậy?"

An Văn Quế quay mắt mặt sang, cái mặt lại cau có, khó chịu.

"Không phải chuyện của ngươi."

Nói rồi đùng đùng đứng dậy bỏ ra ngoài.

Lý Thuần nhìn Lý Chưởng, nhún vai hết cách.

Buổi tối, sau giờ ăn.

Tiểu Đinh được Lý Thống dẫn ra ngoài đi dạo.

Tầm này ít người ra ngoài, Lý Thống cầm đèn lồ ng cùng Tiểu Đinh đi dạo gần đoạn vườn hoa.

An Văn Quế cả ngày khó chịu, mặt mày cau có.

Càng nghĩ chủ tớ nhà kia lại chẳng hiểu sao càng bực dọc.

"Hai tên đấy còn dắt nhau đi dạo nữa.

Đúng là không coi quy định ra cái gì."

An Văn Quế châm lửa trong đèn, rồi cũng đi ra ngoài.

Kiếm hai người kia, hắn mục đích muốn phá cái không gian đẹp đẽ giữa hai người họ.

Lúc kiếm được hai người họ, thì hắn cũng mệt đến đứt hơi.

"Kiếm được hai ngươi, mà ta muốn đứt hơi rồi."

Vừa ngó từ đằng sau, thấy tên người làm kia đang ngồi cạnh Lý Thống còn đang với tay bắt mấy con đom đóm gần đấy.

Ngồi thêm lúc, lại thấy tên người làm kia đứng dậy, xoay một vòng.

"Thiếu gia, bộ đồ này thiếu gia tặng cho Tiểu Đinh này."

Lý Thống nhìn theo, ôn nhu.

"Đúng rồi, ngươi mặc đồ này thật hợp."

Tiểu Đinh lại ngồi xuống cạnh Lý Thống.

"Đúng là thiếu gia của tôi có khác.

Tài giỏi thật sự luôn."

An Văn Quế nghe đến đoạn này nóng mắt, nóng cả tâm gan lên, nghiến răng nghiến lợi.

"Lại còn may đồ cho nhau nữa.

Cái tên Lý Thống này tài giỏi đến thế ư."

Đang nghĩ trong lòng, bất chợt An Văn Quế thấy hình như tên người làm kia định dựa đầu vào vai Lý Thống.

Hắn bặm môi hét lên một tiếng trong lòng.

"Không được."

Lập tức An Văn Quế đứng bật dậy, nhất định phải phá đám.

"Ui cha! Thì ra hai người ở đây.

Có mau về lại phòng không, người trông coi đang đi điểm danh rồi đấy."

Lý Thống giật mình quay lại, Tiểu Đinh cũng giật mình trợn mắt.

"Tiểu Đinh quay về thôi, tạm thời lúc ta ở trong phòng thì ngươi trốn đằng vườn tre ở sau nhà nhé."

An Văn Quế dục hai người kia về.

Vừa đi miệng cứ liên tục giục.

"Nhanh chân lên, không ta mất công ra tận đây tìm hai ngươi.

Không lại bị phạt giờ."

Về đến nơi, chẳng thấy có ai.

Lý Thống nhìn ngó xung quanh vẫn là tĩnh mịch.

"Người đâu?"

An Văn Quế thản nhiên đáp.

"Chắc là hôm nay không điểm danh tới khu tây."

Lý Thống không hiểu nổi tên điên này.

"Ngươi lại làm trò phá ta?"

An Văn Quế lên giọng.

"Nói ngươi biết, ông đây thật sự có lòng tốt kêu hai ngươi về.

Không á cái chân đau như này, thá gì ông đây cần phải mất công chạy ngược chạy xuôi tìm.

Hả?"

Nhìn cái vẻ hống hách, đanh đá của An Văn Quế, Lý Thống không nhịn được.

Cúi xuống bóp má hắn.

"Ngươi cẩn thận lần sau đấy, dám chọc ta thì không xong đâu."

Rồi lạnh lùng đi ra vườn tre đằng sau gọi Tiểu Đinh vào.

An Văn Quế lườm lườm, hai tay xoa xoa má phụng phịu đi vào trong phòng..