Sự thật chứng minh chỉ cần có quyết tâm thì mối quan hệ cũng được cải thiện. Không tới một tháng, ngoài Triệu Nghị ra, ta đã cùng 7 tên còn lại của P314 kết giao thân tình, ta còn thường xuyên đến la cà tại P314. Mọi việc đều tốt đẹp ngoại trừ một việc…

Danh hiệu “Tiểu Tuyết nhi” vốn là do mấy tên cùng phòng đặt cho ta, vậy mà đã sớm lưu truyền sang phòng 314. Ta thật sự không thích tên này nhưng nó lại dễ đi vào lòng người cho nên mỗi khi bị gọi như vậy, ta đành phải ngọt ngào đáp lại.

Không phải là ta với Triệu Nghị không hợp nhau, cũng không phải là ta không cố gắng, chính là hắn rất có duyên với nữ nhân, thường bị nữ sinh rủ ra ngoài chơi. Từ khai giảng đến nay chưa tới 1 tháng, hắn đã nhanh chóng kết giao cùng mấy mỹ nữ của Học viện Nhật ngữ. Tình yêu nam nữ cuồng nhiệt cũng bắt đầu vì thế hắn thường không có mặt ở KTX. Vì thế lúc ta ở P314, một là hắn không có mặt, hai là hắn ngủ. Ta chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với hắn.

Dù 7 tên P314 đều trước mặt hắn mà nói giúp cho ta không ít lời hay nhưng thái độ của hắn đối với ta vẫn là lãnh đạm. Duy nhất có hắn vẫn gọi ta bằng tên họ đầy đủ, ngôn ngữ xa lạ, khách sáo như người ngoài. Ta đối với hắn chính là có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Kế hoạch của ta bước đầu thất bại. Nhưng là hàng xóm, ta tự nhủ cơ hội cũng không phải là ít.

Sau khai giảng 2 tháng, ta bắt đầu tự hỏi bước tiếp theo phải làm gì. Vừa lúc đó, chúng ta đang là năm hai, cần phải chuẩn bị tiệc tối đón chào tân sinh viên. Ta bắt đầu thảo ra kế hoạch.

Ta mỗi đêm đều hướng sao trên trời mà cầu nguyện hắn cùng ta là cùng tính hướng.

Nói là tiệc nhưng kỳ thật giống toạ đàm hơn. Ở hai bên hội trường kê 10 cái bàn đối diện nhau, ở giữa là khoảng trống thay cho sân khấu. Ta thật vất vả mới lấy được chỗ ngồi đối diện hắn vậy mà hắn lại ngồi cạnh bạn gái xinh đẹp. Ta xem cảnh oanh oanh yến yến, mắt liền lên men chua.

Mọi hoạt động của hắn đều đập vào mắt ta, từ đầu tới cuối ta chỉ ngây ngốc nhìn hắn và tình nhân cuồng nhiệt yêu đương. TT_TT

“Ông trời à, cầu xin ông cho hắn là cùng tính hướng với ta đi.” Ta một trăm linh một lần cầu nguyện. Ta nghĩ ông trời nhất định nghe được.

Cuối cùng là trò chơi lấy bóng. Luật là sinh viên năm hai bốc thăm, ai bốc trúng thẻ có chữ sẽ có quyền chọn bất kỳ 1 sinh viên năm nhất để đặt câu hỏi, nếu trong vòng 1 phút sinh viên năm nhất không trả lời được thì 2 sinh viên đó sẽ bị buộc chặt lấy nhau và cùng bước đến rổ lấy bóng, lấy xong coi như là hoàn thành.

Với những tiểu cô nương ái mộ hắn, đây chính cơ hội ăn đậu hủ tuyệt vời. Nhưng buồn cười ở chỗ chính là ta – một nam nhân- cũng mong đợi trò này không kém.

Sinh viên năm hai bắt đầu rút thăm, ta thực may mắn rút được 1 trong 9 phiếu có chữ. Trong 9 phiếu đó đã có 5 phiếu rơi vào tay nữ sinh. Tất cả 5 cô nương đó đều chọn Triệu Nghị là đối tượng phải trả lời câu hỏi. Ta nắm chặt bàn tay vốn đang đổ đầy mồ hôi lạnh, ta sợ hắn sẽ bị nữ nhân khác hỏi khó mà cướp đi mất.

Tuy nhiên Triệu Nghĩ thần sắc ung dung, 5 câu hỏi đều giải đáp được hết. Ta nhất thời thở dài nhẹ nhõm.

“Bạn học Phương Tuyết – ngươi đã bốc được 1 phiếu có chữ – xin mời chọn người cùng chơi” Giọng ngọt ngào của MC cất lên.

Ta khẩn trưởng đứng dậy, hít sâu, ưỡn ngực nói: “ Mong Triệu Nghị sẽ trả lời câu hỏi của ta”.

Quả nhiên xung quanh đều ồ lên.

“Không dùng vật gì khác, đầu lưỡi như thế nào mới chạm được vào mũi của chính mình?”. Đây là câu hỏi cực kỳ dễ, ta buông tay dứt khoát nói ra.

Xung quanh lại ồ lên, mọi người bắt đầu ghé tai nhau thảo luận, thậm chí còn có kể vươn đầu lưỡi liếm thử cái mũi của mình.

1 giây, 5 giây, 10 giây, 15 giây, 30 giây……

Theo thời gian trôi qua, tim ta đập càng thêm kịch liệt.

Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, trong mắt xẹt qua tia hơi lúng túng cùng với lạnh lùng.

40 giây, 50 giây, 60 giây!

Hắn vẫn không trả lời được câu hỏi của ta.

Ta cố nín cười.

“Đáp án rất đơn giản, đó là không có cách nào.” ( đến chết mất với anh Tuyết =)))

Xung quanh có người mắng, có người cười, có cả người thở dài nhưng hắn vẫn không chút biểu tình.

“Bạn học Phương Tuyết cùng Triệu Nghị chuẩn bị đến lấy bóng nào” Âm thanh ngọt ngào của MC lần nữa vang lên, các bạn nữ sinh tan nát cõi lòng.

Bạn cùng phòng ôm chầm bả vải ta vỗ vỗ: “ Tiểu Tuyết Nhi thật giỏi a”

Ta cười, không nói gì, nhìn về phía nam nhân đối diện.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Ta cũng không sợ, đón nhận ánh mắt của hắn, hơn nữa còn trả lại hắn ánh mắt sáng lạn tươi cười, sau đó với con mắt mị hoặc ta tặng hắn 1 cái hôn gió.

Ánh mắt hắn trong phút chốc trở nên kinh ngạc, ngây dại.

Vào thời khắc đó, ta mới phát hiện ông trời cũng không thương ta, đập vỡ si niệm của ta. Hắn không phải tính hướng giống ta. TT_TT

Ta cười khổ, bỗng thấy chua xót tận trong tim.

Tiết mục lấy bóng chính thức bắt đầu, ta chủ động đi đến phía hắn, lấy từ trong túi áo 1 chiếc dây màu hồng xinh đẹp mà ta đã đặc biệt chuẩn bị từ trước, cúi xuống buộc chân ta với chân hắn lại với nhau. Hắn thủy chung không cử động, ta chỉ cảm thấy dán trên lưng chính là ánh mắt của hắn. Buộc xong, ta đứng thẳng người nhìn hắn nói: “Hiện tại chúng ta chính là kết làm một, ngươi cố gắng”

Hắn khinh thường, không thèm nhìn ta lấy một cái. Ta cũng không mất mặt mà nói thêm câu nào nữa.

Chân của hai ta bị buộc chặt vào nhau, cơ thể cũng gần như gắn lại làm một. Nhưng ta và hắn thực im lặng, thủy chung không nói gì, cho đến khi lấy được bóng, chiếc dây màu hồng mới được cởi ra.

Ta cẩn thận cất chiếc dây này vào túi áo. Đây chính là vật duy nhất mà giữa hắn và ta từng có liên hệ.

Tiệc chào tân sinh viên cuối cùng cũng kết thúc, ta chủ động ở lại thu dọn hội trường. Hắn sớm mang theo bạn gái xinh đẹp đi mất từ lúc nào không biết, như thể tối nay đối với hắn mà nói đều không có gì quá đáng.

Ta chấp nhận kết cục như vậy nhưng không nghĩ lòng lại bi thương đến thế.