Ta là một sinh viên bình thường.

Gia cảnh cũng bình thường, đang học đại học, dáng người gầy, diện mạo bình thường, đi giữa đám đông cũng chẳng ai nhận ra ta.

Nhưng mà ông trời công bằng.

Ta đây khác những nam nhân khác, cụ thể là bất đồng về tính hướng.

Đúng vậy, ta yêu nam nhân, chính là đồng tính luyến ái. Đối với việc này, ta hoàn toàn cảm thấy bình thường, không chút sợ hãi. Khi biết mình như vậy, ta không có khủng hoảng, cũng không có cố ý che dấu, lại càng không sợ thiên hạ cười nhạo.

Hiện tại, ta còn có người yêu.

Nói đến hắn, so với ta sự chênh lệch không nhiều, tuy nhiên cái ưu điểm của hắn lại là chí mạng. Bề ngoài hắn cao lớn quá mức, soái ca vô cùng, vô luận đi đến đâu đều như vậy trêu hoa ghẹo nguyệt.

Hơn nữa hắn nguyên là thẳng.

Ta thế nào mà có thể kết giao được với một nam nhân như vậy? Hiện tại nghĩ đến vẫn không thể nào trả lời được. Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn là lúc ta đang năm thứ 2, làm công tác ghi danh tân sinh viên.

Theo truyền thống của trường, hàng năm đều là sinh viên năm 2 phải phụ trách chào mừng sinh viên năm nhất.

Ngày ấy, ta học năm 2 ngành sinh hoá, 8 giờ sáng đã phải chạy đến một phòng nhỏ ngay cổng trường để hướng dẫn sinh viên năm đầu ghi danh.

Hắn 3 giờ chiều mới đến. Sự xuất hiện của hắn hấp dẫn mọi ánh mắt, một đám tiểu nữ sinh giống như đàn ong mật thấy hoa thơm mà quấn quít dây dưa không ngừng.

Không muốn chú ý cũng không được, hắn cao hơn 1m8, dù bị nữ nhân vây quanh thì cư nhiên vẫn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú. Ta giương mắt muốn nhìn xem nam nhân kia dễ nhìn đến mức nào. Từ ánh mắt đầu tiên đã thấy hắn thật đẹp nga, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hô hấp của ta bị đoạt đi.

Tình yêu của ta ngủ say suốt 19 năm, tại một thời điểm kia bỗng đâm chồi nảy lộc. Tâm can ta vốn bình bình lần đầu tiên gợn sóng.

Bỗng mỉm cười, ta bắt đầu tin tưởng cái gọi là “nhất kiến chung tình”

Khi đi vào, người kia cũng không nhìn nhiều mà chỉ liếc mắt nhìn ta một cái. Nhưng đó là lần đầu tiên, ta mãnh liệt mong muốn có được một người.

Ta lần đầu tiên đối với ông trời mà cầu nguyện: “làm cho hắn trở thành loại tính hướng giống ta đi.”

Ta chỉnh lại quần áo, cầm ngay bản danh sách và bút, dùng giọng ngọt ngào xuyên qua đám người mà lớn tiếng nói: “ Bạn học kia, mời đến đây đăng ký tên”

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, quả nhiên ánh mắt không có dừng lại lâu, chỉ chừng 1 giây. Cầm lấy hành lý, hắn đối với những oanh oanh yến yến bên cạnh ôn nhu mỉm cười nói vài câu rồi bước đi đến chỗ ta, nhận từ tay ta danh sách cùng bút. Lúc này đám nữ sinh vẫn không cam lòng tản ra, tuy nhiên hắn vẫn tập trung vào việc ghi danh khiến ta cảm thấy thực may mắn.

Hắn theo hướng dẫn của ta viết lên tờ danh sách hai chữ “Triệu Nghị”. Nói thật, chữ và bề ngoài của hắn thực không xứng, xấu vô cùng.

Sau đó ta đưa hắn vào trong học viện làm nốt thủ tục đăng ký. Ta tranh thủ quan hệ mà điều tra được phòng KTX của hắn. Cười trộm, đứng dậy nói: “Sự đệ, p314 khu 14, ngay cạnh phòng của ta! Đi, ta dẫn đường, đảm bảo không lạc à”

“Không phiền toái.” Hắn cự tuyệt.

“Đây là nhiệm vụ” Ta cười, không cho hắn đoạt lại cơ hội.

Đường đến KTX khá xa, ta cố gắng tìm đề tài nói chuyện.

“Ta ở 313, sư đệ có rảnh thỉnh thoảng đến chơi”

“Nga.” Ngắn gọn trả lời sau đó hắn bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, đi thăm vườn trường.

“314 là thượng giới đại tứ trụ, bọn họ tốt nghiệp sau đó vẫn lưu lại, con mẹ nó, thực là loạn, tối hôm qua là anh em p313 phải dọn dẹp để đón tân sinh viên vào ở”

“Vất vả” Hắn lãnh đạm.

“Dọn dẹp cả đêm quả thật thực vất vả, vốn các anh em còn nháo nói tối đi uống rượu, sư đệ ngươi thích uống rượu không?”

“Tất nhiên.” Vẫn là lãnh đạm.

“Đại học thì thoáng hơn, đặc biệt là chuyện rượu chè ”

“Phải không?” Hắn tiếp tục lãnh đạm.

“Đúng vậy.”

Trầm mặc….

“Sư đệ ngươi nghĩ cuộc sống đại học sẽ ra sao?”

“Hoàn hảo.”

Trầm mặc…..

“Sư đệ, ngươi là người ở đâu?”

“Phương bắc.”

“Phương bắc có tuyết đúng không? Ta là người miền nam, nơi này không có tuyết, thực muốn ngắm tuyết a.”

“Ha ha.” Hắn cười gượng vài tiếng.

Trầm mặc….

“Trường chúng ta khá lớn, đi thường lạc đường.”

“Bao nhiêu?”

“Nghe nói diện tích nằm trong 10 trường lớn nhất cả nước! Ta cũng không chắc. Bất quá đi học cũng rất mệt mỏi.”

“Vì cái gì?”

‘Ở đại học, các phòng học không cố định, đôi khi học xong môn này học ở phòng phía đông lại phải chạy sang phòng phía tây để học môn tiếp theo, đi bộ sẽ bị muộn”

“Cần mua xe đạp sao?”

“Tốt nhất là như thế.”

“Ngươi có sao?”

“Đương nhiên là có, ta thực lười.”

“Ta thích vận động.”

“Vóc dáng của sư đệ thật đẹp a!”

“Gọi ta Triệu Nghị đi, kêu sư đệ ta nghe không được tự nhiên.” Đây chính là câu dài nhất mà hắn nói với ta TT_TT

“Ta gọi là Phương Tuyết. Sư…… Triệu Nghị ngươi cần phải nhớ cho kĩ, chúng ta về sau coi như là hàng xóm, cuộc sống có cần cái gì thì tìm ta.”

Hắn chỉ cười cười.

Nói thêm vài câu linh tinh, chúng ra rốt cục đi vào ký túc xá. Ta mang theo túi lớn túi bé của hắn mà leo lên tầng 3, đây là lần đầu tiên cũng là duy nhất ta làm công việc khổ cực như vậy. Để không cho hắn nhìn ra sự chật vật, ta phải liều mạng áp lực chính mình không được biểu tình ra, không được hô hấp mạnh, cố gắng phải tự nhiên một chút”

Đến phòng của hắn, 7 tên bạn cùng phòng sớm đã đông đủ.

“Cảm ơn” Hắn nói thực ngắn gọn nhưng ngữ khí rõ ràng là “Ngươi có thể đi rồi” TT_TT

“Ta đi trước, các sư đệ có cái gì không hiểu, hoan nghênh đến phòng bên cạnh tìm ta.” Ta cũng không có ý định ở lâu, lễ phép bỏ lại một câu rồi liền rời đi.

Còn nhiều thời gian, không cần sốt ruột.