Tuy rằng mình tròn trịa mập mạp, nhưng vẫn là một chú thỏ rất có mị lực đó.

Thỏ con chậm rãi di chuyển qua, đầu nhỏ ủi ủi tay Cố Nghịch ra, rụt vào lòng bàn tay hắn.

Anh có thể chạm vào ta.

Cố Nghịch thản nhiên nói: "Tôi không có hứng thú với động vật lông xù." sau đó lại không tình nguyện mà xoa xoa.

Người này khó hầu hạ quá đi.

Cục lông nhỏ di chuyển ra khỏi tay của hắn.

Xúc cảm nhồi bông trong lòng bàn tay biến mất, ngón tay Cố Nghịch giật giật, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Thỏ con quay lưng lại, để cho Cố Nghịch nhìn vào cái đuôi tròn lông xù của mình.

Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng.

Cái đuôi tròn nhỏ màu hồng nhẹ nhàng lắc lư.

Mặc dù đuôi của động vật nhỏ không thể đụng vào, nhưng chạm nhẹ vào thì vẫn có thể đó.

Nhưng Cố Nghịch không hề bị lay chuyển, bình tĩnh ôm lấy nó.

Chắc chắn tên này chê đuôi mình ngắn rồi.

Thỏ con không hài lòng mà nghĩ.

Trong lúc mất mát, có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua đuôi nó.

Hai tai cục lông nhỏ động động, lập tức nhìn về phía hắn.

Anh vừa sờ ta à?

Vẻ mặt Cố Nghịch bình tĩnh.

Mặt nhỏ của cục lông bé bỏng đỏ bừng, không ép hắn nữa.

Người này ngoài miệng nói không thích, mà động tác lại thành thật ghê.

Có lẽ là da mặt mỏng rồi.

Trong phòng ngủ trống rỗng, đầu giường lạnh như băng, cục lông nhỏ dừng một chút, đột nhiên phản ứng lại cái mà tên nhân loại này đang thiếu.

Cố Nghịch đặt nó trên chăn rồi ngồi xổm xuống: "Làm sao vậy? "

Cục lông nhỏ ngượng ngùng nắm lấy tay hắn, lỗ tai có chút đỏ.

Anh có thiếu vợ không?

Ánh mắt nhỏ bé của nó quá mức phong phú, hơn nữa với bộ dáng kia, còn có một màn vừa rồi trên TV, Cố Nghịch đã lập tức đoán được nó đang nói đến cái gì, ho nhẹ một tiếng rồi thu tay lại, nhưng lại bị móng vuốt bắt càng chặt hơn.

Cố Nghịch nói: "Tôi không thiếu vợ.

"

Vậy chắc anh thiếu một ông xã rồi.

Đầu cục lông nhỏ lại càng đỏ lên, không tự chủ được mà thẳng lưng, rất giống như công kích.

Cố Nghịch: "Hửm? "

Cục lông nhỏ bùm một cái, khí công đầy mình.

Trong mắt Cố Nghịch xuất hiện ý cười rất nhỏ, hắn nhịn lại, đưa tay gãi gãi móng vuốt của nó.

Người này thật đẹp trai, rất thích hợp để làm bà xã của mình.

Móng vuốt của cục lông nhỏ làm chỗ dựa, cho hắn thấy thân thể cường tráng của mình một chút.

Khóe môi Cố Nghịch có xu hướng nâng lên, lại nhẹ nhàng đè trở về.

Anh cười thì cứ cười đi, ở đây cũng đâu có người ngoài đâu, làm cái gì vậy chứ? Cục lông nhỏ nghiêm túc ôm lấy đầu hắn.

Cố Nghịch cười ra tiếng, hắn rủ mắt, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.

Bà xã của nó đáng yêu quá đi!

Cục lông nhỏ kích động, tự nghĩ ra một bài tập mà nó cho rằng rất có mị lực của thỏ để cho hắn xem.

Xoay vòng, đá chân, lắc lư lắc lư.

Cục lông bé bỏng làm hết sức nghiêm túc, mỗi động tác đều rất đúng chỗ, cuối cùng làm một động tác lật ra phía sau có độ khó cao để kết thúc thật đẹp mắt.

Cũng không biết tên kia có động lòng không nhỉ? Cục lông nhỏ thở hồng hộc, len lén nhìn hắn một cái.

Cố Nghịch một tay chống đầu: "Đang khiêu vũ sao? "

Đây là bài tập tìm bạn đời đó.

Cục lông nhỏ nửa đứng lên, rất nghiêm túc mà ưỡn ngực.

Cố Nghịch bắt lấy chân trước của nó.

Cục lông bé bỏng khẩn trương lắc lắc, móng vuốt trước sau giật giật, di chuyển kỳ lạ.

Cố Nghịch buông tay ra, không nhịn được mà nhếch môi.

Quá nóng, thỏ nhỏ lấy móng vuốt quạt gió cho mình, hạ nhiệt xuống nào.

Gió bỗng lớn hơn một chút, ra là Cố Nghịch đang nhẹ nhàng quạt gió cho nó, thỏ con lại càng nóng hơn, cách xa hắn một chút, phải một lúc lâu sau mới khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường.

Cố Nghịch đứng dậy, đi vào phòng bếp lấy sữa nóng ra, đổ vào chén nhỏ của nó.

Đúng lúc cục lông nhỏ đang khát nước, nó ừng ực uống từng ngụm lớn, ngẩng đầu một cái lại thấy người nọ đang nhịn cười.

Cục lông nhỏ: "..." Tên xấu xa này.

Cục lông bé bỏng cứ từ từ uống sữa, đầu lưỡi màu hồng nhạt bọc một chút chất lỏng màu trắng, uống vô cùng nghiêm túc.

Cố Nghịch lại thấy buồn cười.

Sau khi uống xong, cục lông nhỏ duỗi thẳng lưng.

Trước kia nó đi đường đều là lấy móng vuốt chậm rãi di chuyển, lần này nó có tự giác làm ông xã rồi nên đi hùng hổ vô cùng.

Cố Nghịch ôm con thỏ ngốc lên.

Cục lông nhỏ nhìn về phía hắn, trong mắt có ba phần khinh thường, hai phần tà mị và năm phần cưng chiều.

Cho đến khi nó nhìn thấy nước trong bồn tắm thì mới muộn màng nhận ra những gì mà Cố Nghịch muốn làm với mình, ông xã nó đây đã mất phong độ hoàn toàn rồi!

Cục lông nhỏ sợ hãi chạy khắp thế giới.

Nó sạch lắm, ngày nào nó cũng chà xát mặt nhỏ luôn đó.

Không cần rửa bằng nước đâu.

Trong lúc hoảng loạn, thỏ con bật người nhảy lên ngăn tủ cao nhất đối với mình, tạm thời an toàn một chút.

Lần này sẽ không bắt được nó đâu.

...!Cố Nghịch giơ tay lên, dễ dàng bắt lấy thỏ con, nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cục lông nhỏ xoay tới xoay lui trong lòng bàn tay hắn, móng vuốt đặt ở gan bàn tay của hắn, đáng thương nhìn hắn.

Thỏ không cần tắm đâu mà.

Cố Nghịch: "Hôm nay nhóc chạy ở bên ngoài rất nhiều.

"

Cục lông nhỏ rất ủy khuất.

Cố Nghịch nói: "Có sữa tắm chuyên dụng, sẽ không khó chịu."

Có quỷ mới tin anh! Cục lông nhỏ tránh né.

Cố Nghịch xách nó đi vào phòng tắm.

Mắt thấy bồn tắm càng ngày càng gần, cục lông nhỏ bỗng nhiên bất động.

Cố Nghịch nhìn nó một cái.

Cục lông bé bỏng co lại thành một đống, trông rất khó chịu.

Tay Cố Nghịch hơi buông lỏng một chút: "Làm sao vậy? "

Bụng lông tròn tròn phồng lên, sau đó lại hoàn toàn xẹp lép xuống.

Cố Nghịch nhíu mày, hắn buông tay ra rồi đặt nó lên chăn: "Cục lông nhỏ?"

Hắn vừa buông tay, thỏ con vừa rồi còn đang khó chịu bây giờ đã nhanh chóng chuồn đi.

Đồ ngốc.

Binh bất yếm trá.

(*Đã đấm nhau/chiến tranh thì chẳng ngại lừa dối.)

Cục lông bé bỏng nằm sấp trên cái đĩa nhỏ của mình, trên đỉnh đầu phủ một cái hộp giấy nhỏ, che kín toàn thân thỏ.

Nó cẩn thận đâm ra một khe hở tí xiu, từ trong khe hở nhìn thấy Cố Nghịch đi ngang qua bên cạnh mình, một chút cũng không có nghi ngờ, cái đuôi đắc ý giật giật.

Đồ ngốc này.

Cố Nghịch dừng bước.

Cục lông nhỏ nhanh chóng rụt đầu trở về, che bản thân mình lại thật là kín.

Trong bóng tối, nó cảm thấy mình đang bay lên cùng với cái đĩa.

Hắn đi đâu vậy?

Chắc là không phải mang mình đi vứt thùng rác đâu ha?

Âm thanh không sợ hãi của Cố Nghịch gợn sóng vang lên: "Nhiệt độ lò nướng để bao nhiêu thì tốt nhỉ? "

Tim thỏ con như thắt lại, đồ tồi này!

Trước mắt bỗng sáng lên, thỏ nhỏ mở mắt ra.

Cố Nghịch đang chậm rãi lấy khăn ướt lau tay, sau đó cầm lấy cái nĩa bạc sáng bóng ở một bên.

Cái nĩa cách mình càng ngày càng gần, hai mắt đen láy của cục lông nhỏ trợn to, nó nửa đứng lên, sốt ruột nắm lấy tay áo hắn!

Chúng ta từ từ rồi nói chuyện, đừng có mà đụng đến dao kéo!

Không phải chỉ là tắm thôi sao?

Cục lông nhỏ chủ động đi đến phòng tắm, tráng sĩ thỏ giống như hy sinh mà nhảy bõm vào trong bồn tắm, bọt nước bắt lên tung tóe.

Cố Nghịch buồn cười, một tay bắt lấy nó, tay kia thử nhiệt độ nước.

Thỏ con điên cuồng giãy giụa, cho đến khi lông bị ướt hoàn toàn rồi mới biết đây là số mệnh mà một con vật nhỏ như nó không có khả năng thoát khỏi, trên mặt một vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc mà bình tĩnh lại

Trên người dính dính, thỏ con mất hứng, quyết định trở mặt với hắn.

Anh có biết là mình đã mất ông xã rồi không hả?

Cố Nghịch dỗ dành nói: "Nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ xong thôi."

Hắn lấy sữa tắm chuyên dụng ra để rửa móng vuốt cho nó, sau đó lại lật lại.

Thỏ con vội vàng đấu tranh, bọt nước bắn tung tóe, sàn nhà ướt hết.

"Đừng lộn xộn." Quần áo Cố Nghịch có chút ướt, nhẹ nhàng đè nó lại.

Thỏ con trở nên đỏ bừng, tim đập thình thịch không ngừng, trong lòng nhủ thầm, đừng suy nghĩ lung tung, hắn chỉ đang tắm cho động vật nhỏ mà thôi.

Cố Nghịch vẫn rất chính trực.

Hắn nói, hắn không quan tâm đến lông xù mà.

Ngón tay Cố Nghịch chạm vào gốc đuôi tròn nhỏ, hắn dừng một chút rồi hạ mi mắt xuống.

Người đàn ông này đang nhìn cái gì vậy chứ? Toàn thân cục lông bé bỏng nóng lên, lấy móng vuốt đá hắn.

Khóe môi Cố Nghịch khẽ cong, không trêu chọc nó nữa.

Thỏ nhỏ mình thành một quả bóng, nó nhắm mắt lại, ngừng di chuyển.

Một lát sau lại mở mắt ra, đột nhiên phát hiện lông ướt sũng dán lên thân, trông vô cùng gầy.

Nó có chút đắc ý, tạm thời vứt bỏ sạch mâu thuẫn vừa rồi, lấy móng vuốt đụng đụng Cố Nghịch.

Anh xem này, ta có gầy không?

Cố Nghịch thản nhiên nói: "Xấu.

"

Thỏ nhỏ: "..."

Cục lông bé bỏng tức giận trừng mắt nhìn Cố Nghịch, sau đó lại bắt được vài phần ý cười không che giấu tốt trong mắt hắn, nó giật mình.

Người này cười rộ lên cũng quá đẹp mắt đi.

Nó là một con vật nhỏ không có nghị lực, bị đôi phương mê hoặc đến choáng váng.

Giọng nói Cố Nghịch vang lên: "Vừa rồi nhóc lừa tôi đúng không? "

Cục lông nhỏ: "..."

Tại sao lại đề cập đến chuyện này khi tâm trí thỏ đang nhộn nhạo chứ? Cục lông nhỏ chột dạ lấy móng thỏ che mặt.

Đó là kế sách của ta.

Bộ anh không làm ta sợ sao? Cục lông bé bỏng lập tức cây ngay không sợ chết đứng.

Cố Nghịch bình tĩnh xoa xoa lông của nó, đổi đề tài khác: "Khó chịu à? "

Không sao đâu.

Bong bóng rất mềm, rất thoải mái, mang theo vị dâu tây chua chua ngọt ngọt, làm cho nó nhịn không được mà muốn cắn to một miếng.

Kẹo mút là hương vị nó thích nhất luôn đó.

Cố Nghịch mang cục lông nhỏ đi quấn lại thành một cục bằng khăn bông khô, sau đó ôm nó lên giường, dùng máy sấy để sấy cho khô lông.

Chỉ mới sấy được hai lần, thỏ nhỏ vẫn đứng thẳng, thiếu kiên nhẫn mà giương mắt hỏi: Sấy khô chưa?

Cố Nghịch: "Một chút nữa."

Thỏ con lại ngoan ngoãn đứng tiếp, nó nhắm mắt lại, để cho hắn sấy khô cho mình.

Nhưng mà sấy qua sấy lại, sấy quá trời đất rồi mà vẫn chưa xong.

Có phải là khó sấy lắm không? Thỏ con rất lo lắng, nó lại cố gắng đứng thẳng người lên.

Khóe môi Cố Nghịch khẽ cong, lần này không đè xuống nữa.

Cục lông nhỏ: "..." Tên xấu xa này, cứ thích cười nhạo mình thôi.

Cố Nghịch lại sấy thêm hai cái, dùng tay sờ sờ, coi như khô ráo.

Thỏ nhỏ rất mệt mỏi, nó nằm thẳng trên giường, bẹp thành một cái bánh.

Cố Nghịch sờ sờ lông mềm mại mềm mại của nó.

Thỏ con rất hưởng thụ.

Tên này cũng rất hiền lành mà nhỉ.

Thật ra thì mình vẫn có thể miễn cưỡng cho hắn làm ông xã đó.

Tay Cố Nghịch dời xuống, chạm vào đuôi nó.

Thỏ con bất thình lình run lên một chút, lấy móng vuốt đánh vào tay hắn, hung dữ không cho đụng vào.

Sờ bừa bãi đi đâu đấy hả!

Chỉ cho sờ một chút thôi, còn lại phải để sau khi kết hôn rồi mới có thể sờ thêm đó!

Cố Nghịch gãi gãi lưng nó.

Thỏ con lại run rẩy một chút, nhấc móng vuốt lên đá đá hắn, hiện tại lưng cũng không thể sờ.

Trên người nó mang theo mùi dâu tây nhàn nhạt, cực kỳ thơm, giống như một quả bóng sữa nhỏ có mùi dâu tây vậy.

Cục lông bé bỏng rất thích loại mùi hương này, nó lăn qua lăn lại trên tấm chăn mềm mại, cứ ùng ục từ trái sang phải, đắc ý nhìn Cố Nghịch.

Ta giỏi lắm phải không?

Cố Nghịch chống lại ánh mắt của nó, thản nhiên nói: "Cũng bình thường.

"

Anh có chắc là bình thường không thế? Cục lông nhỏ lười biếng nằm sấp trên chăn, tứ chi thoải mái duỗi ra, cái đuôi tròn nhỏ hướng lên trên.

Cố Nghịch bình tĩnh dời tầm mắt.

Đến giờ đi ngủ, cục lông bé bỏng đi vào ổ của mình, dự định nửa đêm sẽ lén lút bò lên giường.

Cố Nghịch không cần nghĩ cũng biết âm mưu nho nhỏ của nó, hắn trực tiếp nói: "Ngủ bên này đi."

Hai mắt cục lông nhỏ sáng ngời, nó nhanh chóng chạy lên giường, đoan chính nằm bên gối hắn.

Bà xã của nó thật là tốt quá đi!

Cố Nghịch lại nhìn nó một cái.

Cục lông nhỏ lập tức thu nhỏ mình lại, giả vờ như bản thân rất gầy, không hề chiếm chỗ chút nào.

Cố Nghịch: "Tắt đèn đây."

Chờ đã! Cục lông nhỏ nhắm hai mắt rồi nằm thẳng người lại, một lát sau, nó lại hất mặt về phía Cố Nghịch.

Nó chuẩn bị sẵn tư thế ngủ, sau đó chọc chọc Cố Nghịch.

Bây giờ anh có thể tắt đèn rồi đó.

Cố Nghịch tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối, một lát sau, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào.

Thỏ con nghiêng người.

Cố Nghịch: "Sao không nằm thẳng như vừa rồi?"

Bởi vì nằm thẳng sẽ đè lên đuôi.

Thỏ con cẩn thận diễn tả cho hắn thấy.

Nằm thẳng thì đuôi sẽ bị đè lên như thế này này.

Nghiêng người, cái đuôi tròn nhỏ sẽ tuột ra như thế này này.

...!Đêm hôm ấy, Cố Nghịch xém chút nữa đã bị đáng yêu đánh cho đến mức không ngủ nổi.

.