Cố Nghịch: "Đến chỗ của mình ngủ đi."

Ánh nước trong mắt thỏ nhỏ rưng rưng, nó kiên cường nghẹn lại, bước chân nặng nề đi vào trong ổ của mình, xoay người, chổng mông về phía hắn.

Cố Nghịch: "..."

Cố Nghịch mơ một giấc mơ, khuôn mặt của thiếu niên trong mơ không rõ ràng lắm, trên người đối phương còn mang theo hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt.

Nhiệt độ cơ thể thiếu niên rất nóng, hắn thấy cậu ôm cổ hắn, liên tục rụt vào trong ngực hắn.

Quá chân thực, khiến hắn gần như không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.

Cố Nghịch mở to hai mắt, đập vào mắt lại là một bờ lông trắng muốt.

Trên cổ còn có một móng lông thú.

Cố Nghịch: "..."

Cục lông nhỏ duỗi thắt lưng lười biếng, móng vuốt màu hồng thoải mái duỗi ra, nó nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt vô biểu tình kia.

Thỏ nhỏ chớp chớp mắt, không nhúc nhích.

"Gì đây?" Giọng nói mang theo từ tính đặc trưng vừa mới tỉnh ngủ.

Làm sao mà một người đàn ông lại có thể đẹp như vậy chứ? Cục lông nhỏ mất tự nhiên lui về phía sau, không cẩn thận mà lui nhiều quá nên hụt chân, lăn từ trên giường xuống.

Cố Nghịch duỗi tay xách nó lên.

Nếu là trước đây, ngã như vậy thì một chút nó cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thỏ nhỏ lại cảm giác đau đớn nhạy hơn trước rất nhiều, nó rất muốn tìm người làm nũng, để đối phương thổi thổi cho mình.

Nhưng Cố Nghịch còn lâu mới tốt bụng như vậy, tên này nhất định sẽ cười nhạo nó cho mà xem.

Thỏ nhỏ rất kiên cường mà nghẹn nước mắt, thật sự biến mình thành đầu thỏ rưng rưng.

Cố Nghịch đối mặt với ánh mắt của nó, không hiểu sao mà nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, chờ phản ứng lại thì đã thấy bản thân kề sát lại một chút rồi.

Chạy nhanh! Tên này muốn ăn tai mình!

Thỏ con sợ hãi bật dậy!

Cố Nghịch nhẹ nhàng thổi vào tai nó.

Thỏ nhỏ có chút sững sờ, nhận ra đối phương đang thổi cho mình, rất yếu ớt mà tiến lại gần.

Không phải ở đấy, ở trên đỉnh tai mới đúng.

Hai tai rủ xuống mềm mại, không có gì bất thường.

Cố Nghịch thổi vào chỗ mà nó chỉ.

Thỏ con lại càng thêm đau, nó giơ móng vuốt lên cho hắn xem, chỗ này cũng đau nữa này.

Cố Nghịch cũng không biết lấy đâu ra kiên nhẫn mà nhẹ nhàng nắm lấy chân trước của nó rồi thổi thổi.

Thỏ con ngước mắt lên, đột nhiên phát hiện lông mi của Cố Nghịch rất dài, sống mũi cao thẳng, nhìn vậy khiến lỗ tai nó không khỏi có chút nóng.

Cố Nghịch nhìn vành tai ửng đỏ của nó: "Lỗ tai nhóc đỏ lên rồi.

"

Thỏ nhỏ: "..."

Thỏ thỏ gật đầu.

Nhân loại ngu ngốc này vẫn rất tình cảm đó.

Cố Nghịch lẳng lặng nói: "Té đỏ thì ăn sẽ không ngon.

"

Thỏ con: "!!!"

Tên nhân loại xấu xa này! Thế mà vẫn còn có ý định với mình!

Khi tên kia không có ở nhà, thỏ thỏ bắt đầu nghiên cứu con đường trốn thoát.

Tối hôm qua nó dính đủ hơi thở của Cố Nghịch, giờ phút này cũng không còn chút khó chịu nào, chẳng qua là nó vẫn ôm lấy một cái áo sơ mi của Cố Nghịch, phòng ngừa lỡ đâu...

Thỏ con cố sức mở cửa sổ tầng hai, nó nhìn xuống, nếu mạo hiểm thì sẽ ngã chết tươi luôn, thế là cục lông nhỏ cẩn thận từng chút từng chút di chuyển xuống.

Lăn qua lăn lại một phen, rốt cuộc cũng thuận lợi chạy ra ngoài.

Khu vực xung quanh rất yên tĩnh, cục lông nhỏ lấy lại tự do duỗi thắt lưng, chậm rãi đi về phía trước.

Nó không quen thuộc với nơi này, hơn nữa, yêu lực lại hoàn toàn mất đi, không thể nhanh chóng trở lại khách sạn, thế nên giờ nó chỉ có thể tìm một chỗ an toàn ở xung quanh đây.

Chưa đi được hai bước là cục lông nhỏ đã dừng lại, cũng không dám tiến thêm bước nữa.

Không biết từ đâu mà phía trước lại xuất hiện một con chó săn lớn màu đen vừa chạy tới, nó to hơn nửa thân người, há miệng, nước miếng nhiễu xuống từng giọt.

Nếu là bình thường thì thỏ nhỏ nhất định sẽ không sợ.

Tuy nhiên, hiện tại và quá khứ lại hoàn toàn khác nhau.

Nó bây giờ không có một chút khí lực gì, chỉ là một chú thỏ nhỏ bình thường không hơn không kém, thịt mềm tươi non, mà một con thỏ nhỏ như nó cũng không đủ để nhét kẽ răng.

Chó săn lớn sủa nó vài tiếng.

Thỏ con kiên trì đi về phía trước hai bước.

Không ngờ chó săn lớn lại lùi về phía sau hai bước.

Con chó này..

Nhát gan như vậy sao?

Thỏ nhỏ cố gắng đi về phía trước.

Chó săn lớn gào lên một tiếng, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Cục lông nhỏ sợ hãi, đứng im tại chỗ, địch không lại thì ta bất động.

Không ngờ con chó lớn này thế mà lại trông còn hoảng hốt hơn cả nó, bước lên phía trước một bước nhỏ, sau lại lùi về sau hai bước lớn.

Thỏ con: "..."

Con chó kia chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng xông lên, nó há to miệng hù dọa cục lông nhỏ.

Thỏ con: “…” Con chó nhát cáy này!

Này thì làm mình sợ này!!!

Thỏ nhỏ xông lên và chiến đấu với nó.

Thân hình nó nhỏ nhắn nên lực bật rất mạnh, nhảy dựng lên đấm đánh như hoa rơi nước chảy.

Chó lớn kẹp đuôi chạy biến.

Thỏ con vỗ vỗ móng vuốt, hai tai đắc ý nhẹ nhàng vung lên, nó gói áo sơ mi của Cố Nghịch lại cho thật kỹ lưỡng rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, phía trước đã lập tức xuất hiện vài cái bóng khổng lồ đáng sợ.

Thỏ con cảnh giác ôm chặt quần áo.

Cách đó không xa, có bốn năm con chó to lớn đang âm trầm nhìn nó, nhếch miệng, lộ ra răng nanh bén nhọn.

Con chó vừa rồi bị nó đánh bại giờ đây đang đứng ở phía cuối cùng, cáo mượn oai hùm mà vẫy vẫy đuôi.

Thỏ con nhìn chúng nó.

Hai bên giằng co hồi lâu, thỏ nhỏ lập tức nhanh chân bỏ chạy.

Đùa nhau hả! Một con chó lớn nhát gan thì nó còn có thể miễn cưỡng đối phó được, đằng này lại nhiều như vậy, cứng đối cứng không phải là tìm chết luôn rồi sao?

Nó không có ngu ngốc như vậy đâu.

Cục lông nhỏ chạy như điên.

Mấy con chó đuổi theo phía sau.

Đừng có đuổi theo tôi nữa!

Tôi không có nhiều thịt, không đủ cho các cậu đâu!

Thỏ con chạy thở hổn hển, đang chạy giữa chừng thì quần áo rơi ra.

Nhóc thỏ không chút suy nghĩ, nó nhanh chóng quay lại lấy quần áo.

Cứ như vậy nên tốc độ chậm hơn một chút, suýt nữa đã bị đuổi kịp.

Cứ chạy không ngừng như vậy cũng không phải là biện pháp, thỏ con ngừng chân lại.

Mấy chú chó cũng nhanh chóng phanh lại, há to miệng thở dốc.

Cách đó không xa có một cái cây lớn, thỏ con lùi lại vài bước.

Mấy con chó cũng từ từ đến gần.

Thỏ nhỏ đang nghĩ cách làm thế nào để trốn thoát, nhưng nhà dột mái lại gặp mưa đêm, các triệu chứng kỳ lạ của nó thế mà lại phát tác ngay vào lúc này.

Đột nhiên nó rất muốn Cố Nghịch, vô cùng khát vọng hơi thở của hắn, muốn nhào vào trong ngực hắn ngửi một cái.

Thỏ con khó chịu đến sắp không thở nổi rồi, trong lúc nhất thời không phân biệt được việc nào khẩn cấp hơn việc nào.

Hơi thở nguy hiểm đến gần, thỏ nhỏ cố sức chạy vài bước, nảy lên, gần như là vọt lên thân cây.

Mấy con chó chạy đến dưới gốc cây rồi gầm gừ xung quanh nó.

Toàn bộ khí lực của cục lông nhỏ đều đã bị hao hết, nó choáng váng nặng nề.

Thân cành lắc lư lắc lư, như thể một giây tiếp theo là có thể bị gãy ngay lập tức vậy.

Xa xa đột nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng chói mắt, có một chiếc xe đang chạy tới đây.

Chó săn lớn sợ tới mức lui về phía sau hai bước, gầm gừ hai tiếng về phía bên kia, phô trương thanh thế.

Chiếc xe chạy từ từ đến và cuối cùng thì dừng.

Có âm thanh cửa xe đóng lại.

Chó săn sủa mấy tiếng, xô đẩy lẫn nhau, một lúc lâu sau thì giậm chân chạy theo hướng ngược lại.

Bóng người cao lớn tiến tới càng ngày càng gần, nhìn những sợi lông nhỏ đang run rẩy trên thân cây.

Giọng nói quen thuộc vang lên: "Xuống đây." "

Không có động tĩnh.

Thỏ nhỏ muốn đi xuống lắm, nhưng nó lại không thể xuống được! Bây giờ chân của nó nhũn hết cả rồi, nhìn xuống cũng không dám nhìn ấy chứ.

Cố Nghịch nhận ra được sự sợ hãi của nó, giọng nói dịu lại một chút: "Cục lông nhỏ, xuống nào.

"

Trái tim thỏ con đập thình thịch, nó thử buông móng thỏ ra, nhưng không ngờ móng vuốt lại trượt thẳng xuống, một quả cầu lông rơi tự do khỏi cành cây.

Xong rồi, lần này là ngã thành bánh thịt luôn rồi, tai thỏ con sợ hãi dán chặt vào đầu, hai mắt nhắm chặt.

Cảm giác đau đớn không truyền đến, nó hé mắt ra, trước mặt lại là khuôn mặt quen thuộc.

Cố Nghịch đã bắt được nó.

Tay kia vuốt ve đầu nó như trấn an.

Thỏ con rơi vào trong ngực quen thuộc, ngửi được hơi thở quen thuộc, quyến luyến cọ cọ, hít hà một trận, nửa ngày mới bình tĩnh trở lại.

Sao anh không nói gì vậy? Thỏ nhỏ lấy móng vuốt bẩn thỉu chọc vào nút áo của Cố Nghịch, nó ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn hắn.

Cố Nghịch rũ mắt, giọng nói rất nhạt: "Sao lại ở chỗ này? "

Cục lông nhỏ chột dạ lấy móng che mặt.

Cố Nghịch nâng chân thỏ nó lên, vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, lấy ngón tay cái nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên đầu nó.

Mình có nặng lắm không nhỉ? Cục lông nhỏ co cơ thể lại, cố gắng để bản thân nằm vừa trong lòng bàn tay.

Cố Nghịch hạ mắt, không nhịn được, khóe miệng khẽ cong lên.

Rõ ràng là mình đang suy nghĩ cho hắn, thế mà lại bị hắn cười nhạo thảm thiết thế này.

Cục lông nhỏ thấy vậy thì tức giận vô cùng, nó lại cố gắng làm cho bản thân phồng lên tròn vo, trở nên nặng nề ục ịch.

Thỏ con đâu ra mà ngốc thế này?

Cố Nghịch lấy ngón tay cái xoa xoa đầu nó.

Sau khi về nhà, Cố Nghịch lấy trái cây và rau quả ra cho nó ăn.

Cục lông nhỏ bôn ba lao động cả một ngày nên đã đói bụng từ sớm, hai má nó phồng lên, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch một chén nhỏ.

Thỏ con ngẩng đầu, phát hiện Cố Nghịch vẫn luôn nhìn nó.

Cục lông nhỏ hào phóng đẩy cái đĩa nhỏ về phía hắn.

Anh cũng ăn đi này.

Cố Nghịch nhìn nó.

"! Chuông báo động trong lòng thỏ con vang lớn, động tác nhai cũng dừng lại, hai má phồng lên, không dám động đậy.

Cố Nghịch: "Yên tâm, tôi không hứng thú với động vật lông xù."

Động vật lông xù chắc không phải mình đâu nhỉ? Cục lông nhỏ không chắc chắn lắm.

Cố Nghịch nói: "Cũng không có hứng thú với vật nhỏ mạp mạp."

Vậy không phải là mình rồi.

Cục lông nhỏ bối rối nhìn hắn.

Cố Nghịch đối mặt với ánh mắt của nó, lại nói: "Càng không có hứng thú với vật nhỏ đáng yêu."

Có lẽ là mình rồi.

Cục lông bé bỏng xác định được một chút.

Cố Nghịch chọc nó: "Cũng không thích ăn loại vật nhỏ anh dũng mạnh mẽ."

Vậy không phải là mình đâu.

Cục lông nhỏ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ăn một ngụm lớn thức ăn.

Sao lại có một nhóc thỏ ngốc nghếch như vậy cơ chứ? Khóe môi Cố Nghịch khẽ cong lên.

Thỏ con ăn rất nhiều, ăn đến bụng tròn vo, sau đó lại ôm lấy chân của Cố Nghịch mà cọ cọ.

Thoải mái quá đi.

Cố Nghịch sờ móng vuốt của nó: "Sau này đừng chạy loạn nữa."

Cục lông bé bỏng gật đầu.

Cố Nghịch: "Hôm nay có sợ không?"

Cục lông nhỏ vốn đã vứt sự việc kia ra sau đầu, bây giờ được quan tâm như vậy nên nó đột nhiên nhớ tới đủ loại chuyện hôm nay, trong nháy mắt đã ủy khuất đến không chịu nổi, nước mắt muốn rơi xuống đến nơi!

Cố Nghịch nắm lấy móng vuốt bẩn thỉu của nó, càng thêm quan tâm nói: "Đi đường nhiều như vậy có đau không?"

Móng vuốt vốn không đau đột nhiên trở nên đau vô cùng, thỏ con ủy khuất nâng móng vuốt của mình, khó chịu đến hai mắt rưng rưng, nhưng cố gắng nghẹn lại.

Cố Nghịch nhìn thấy, cúi đầu thổi thổi thổi cho nó.

Nước mắt thỏ nhỏ suýt nữa đã vỡ đê, nằm sấp trong ngực hắn khóc thút thít.

Con thỏ ngu ngốc này.

Cố Nghịch nhịn cười.

Đợi nó bình tĩnh lại, ngón tay cái Cố Nghịch chậm rãi vuốt ve đầu nó: "Nhóc phải báo đáp tôi thế nào đây?"

Cục lông bé bỏng có chút ngượng ngùng.

Nó ở chỗ này ăn uống vô ích, dù sao cũng phải biểu thị cái gì đó mới được.

Nhưng nó không có tiền...

Nó nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể lao động chân tay mà thôi.

Thế là móng thỏ của cục lông nhỏ đặt trên đùi hắn, rắc rắc xoa bóp.

Từ trái sang phải, từ phải sang trái.

Nghiêm túc vô cùng.

Cố Nghịch nói: "Tôi không thiếu xoa bóp."

Vậy anh thiếu gì? Cục lông nhỏ nghiêm túc suy nghĩ, móng thỏ vô tình lui về phía sau một bước, không cẩn thận ấn trúng điều khiển từ xa, màn hình lớn trên tường sáng lên.

Cục lông nhỏ giật mình.

Giọng nữ nũng nịu truyền đến: [Tiểu nữ không cho là báo đáp, chỉ có thể lấy thân hứa...]

Lấy thân báo đáp? Cục lông bé bỏng mở to mắt.

Là lấy thân báo đáp mà mình đang nghĩ sao?

Người đàn ông trên màn hình cởi dây đeo.

Cục lông nhỏ đứng hình.

Lỗ tai của nó ngượng ngùng dán chặt vào đầu, đang muốn nhìn tiếp thì màn hình chợt tối sầm lại.

Cố Nghịch tắt TV.

Cục lông nhỏ đỏ mặt nhìn hắn một cái.

Cố Nghịch: "...".