- Đừng!

Hứa Tiên vội vã ngăn cản, lại đâu tới kịp, mắt thấy thiểm điện kia đã bổ vào trên thân quái xà kia.

Quái xà từ trong lúc ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, miệng phát ra tiếng gầm gừ "oanh long long" phảng phất như cự thạch cuồn cuộn va chạm vào nhau.

Cùng lúc đó cuồng phong thổi tan chướng khí, quái xà kia liền hiển lộ rõ ràng tại trước mặt ba người. Nó dài khoảng trăm trượng, toàn thân bao trùm lân phiến thanh bích sắc, trên lưng sinh ra bốn cánh chim thanh bích sắc. Đại xà du động thân rắn, ngẩng cao đầu rắn lên, mở ra bốn cánh chim.

- Di, xà này nhìn thật quen mắt a!

Ngao Ly vô ý thức cắn đầu ngón tay suy tư.

Tiểu Thiến đã kinh hô ra:

- Tiểu Thanh!

Hứa Tiên lẩm bẩm nói:

- Không thể nào!

Nhưng trừ hai đôi cánh chim ở sau lưng kia, bộ dáng con quái xà này cùng Tiểu Thanh giống nhau như đúc, hơn nữa khí tức quen thuộc kia, đã để hắn có thể làm ra định luận, quái xà trước mắt chính là Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh "ti ti", thổ ra lưỡi rắn, trong mắt hung quang chợt lóe phóng người lên, nhanh như thiểm điện lao qua cắn xé.

Hứa Tiên vội vã lôi kéo Ngao Ly và Tiểu Thiến né tránh, mắt thấy muốn đánh vào trên vách núi. Tiểu Thanh xòe ra cánh chim, lại lấy tốc độ cực nhanh quay ngược trở lại.

Hứa Tiên cảm thấy đau đầu, tuy đã nói qua thần niệm của Yêu Thần là đại bổ. Nhưng đây chỉ là nói một số mà thôi. Chuyện xảy ra trên người Bạch Tố Trinh đã chứng minh đây là một chuyện phiền toái cỡ nào. Một ngày tâm tính bị thần niệm Yêu Thần mang đến ý chí cuồng bạo tạo ra bóp méo, rốt cục muốn làm thế nào khôi phục khôi phục, Hứa Tiên hoàn toàn không có biện pháp.

Liên tục tránh khỏi mấy lần công kích của Tiểu Thanh, Hứa Tiên Hứa Tiên, giả tiếng sư rống quát lên:

- Sầm Bích Thanh, ta là Hứa Tiên a!

Thanh âm cuồn cuộn vang vọng ở trong sơn cốc, thân thể Tiểu Thanh bị kiềm hãm nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ta đương nhiên biết là ngươi, sao không!

- Ngươi biết?

Hứa Tiên ngẩn ra, trong lòng hắn đã nghĩ ra đủ một trăm loại chủ ý, để nàng khôi phục ký ức. Hiện tại tất cả đều rơi vào khoảng không.

Tiểu Thanh hóa thành hình người, lườm hắn một cái:

- Ta lại không ngốc!

Vừa giận nói:

- Thiểm điện vừa rồi là do ai đánh, cô nãi nãi ta không đập hắn không được!

Thanh y bay bay, tư thế oai hùng hiên ngang, giống như thường ngày chỉ là bốn cánh chim bích sắc thật lớn phía sau lưng vẫn chưa thu lại.

Ngao Ly xoa song chưởng, không chút nào khiếp đảm nói:

- Là ta, ai bảo ngươi ngăn trở bản Long Vương làm mưa?

- Ta có khi nào ngăn cản ngươi làm mưa?

Đôi mi thanh tú của Tiểu Thanh nhếch lên một cái:

- Dám đem thiểm điện đánh ta, nha đầu chết tiệt kia ngươi lại ngứa da có phải không?

Ngao Ly nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Hừ, ngươi con xà chết bầm này, đừng cho là ta còn giống như quá khứ, hôm nay sẽ phân cao thấp đi!

Trong lúc hai người đối mặt, tự nhiên mọc lên chiến ý dâng trào, Hứa Tiên và Tiểu Thiến vội vã đem các nàng giữ lại. Tiểu Thiến lại phảng phất như đã tập mãi thành thói quen:

- Muốn đánh chờ một chút lại đánh đi, Tiểu Thanh, một đoạn thời gian không gặp, làm thế nào ngươi lại chạy đến nơi đây, còn biến thành như vậy?

Tiểu Thanh bị Hứa Tiên ôm lấy, không cam lòng giãy dụa vài cái, liền không hề để ý tới nữa, chỉ chỉ cánh chim phía sau lưng, đắc ý nói:

- Ngươi là nói cái này a, lợi hại đấy chứ!

Hứa Tiên nói:

- Không nói lợi hại hay không, mau nói là chuyện gì xảy ra đi?

- Chuyện gì quan hệ tới ngươi sao?

Tiểu Thanh phản bác, nhưng nhìn hắn vẻ mặt lo lắng thân thiết, trong lòng mềm nhũn, ngược lại nói rằng:

- Một khoảng thời gian trước cảm thấy trên lưng ngứa ngáy, liền nghĩ có phải muốn lột da hay không. Tuy rằng đã lâu không có lột da, vì vậy tìm địa phương không có người, không biết làm thế nào mà ngủ đi mất.

Hứa Tiên nói:

- Không hơn? Ngươi lẽ nào đã quên ta cùng ngươi nói chuyện thần niệm Yêu Thần.

Tiểu Thanh ngáp:

- Khoảng thời gian trước, hình như nghe được trong óc có một thanh âm, đó chính là thần niệm Yêu Thần sao? Hình như cũng không có gì đặc biệt.

Hứa Tiên nói:

- Hiện tại thanh âm đó đâu rồi?

Tiểu Thanh nói:

- Biến mất rồi.

Hứa Tiên nói:

- Ngoại trừ cai đó ra, ngươi có cảm thấy còn có cái biến hóa gì khác nữa hay không?

Tiểu Thanh lại họ nhẹ hai tiếng, tiếng nói thoáng trở nên có chút khàn khàn, sau đó lại suy nghĩ một lát, nói rằng:

- Hình như trở nên càng thêm ghét ngươi. Ngươi hỗn đản còn không mau buông ta ra!

Hứa Tiên thở phào nhẹ nhõm, buông nàng ra cười nói:

- Không sao cả, vả lại ngươi vốn dĩ cũng rất ghét ta mà!

Có thể bởi vì tính tình của nàng vốn dĩ chính là yêu quái cực kỳ thuần túy, lại hung ác độc địa, với ngang ngược, nên thần niệm Yêu Thần cho dù để nàng trở nên càng thêm hung ngoan, cường hoành một chút, cũng nhìn không ra có biến hóa gì quá lớn. Cùng Bạch Tố Trinh kia hao hết tâm lực cũng khó điều hòa được ma tính so sánh, nàng chỉ là ngủ một giấc đã giải quyết được vấn đề.

Tiểu Thanh hỏi:

- Ngươi làm thế nào một mình trở lại, tỷ tỷ sao rồi?

Hứa Tiên nói:

- Trở lại nói tiếp cho ngươi nghe!

- Aha, bắt được rồi, da của Tiểu Thanh!

Tiểu Thanh Ngao Ly cầm da rắn màu xanh nhạt đã bị lột ra, quay về phía Tiểu Thanh vũ động. Nguyên lai mới vừa rồi thừa dịp ba người nói chuyện, nàng đã đi đến trong sơn cốc.

- Nha đầu chết tiệt kia, mau trả lại cho ta!

Tiểu Thanh mở rộng cánh chim đuổi theo.

- Không trả, nếu muốn thì cầu xin ta a!

Ngao Ly hướng phía Tiểu Thanh làm mặt quỷ, bay lên trên cao.

Nhìn hai người ở trên bầu trời một đuổi một chạy, Hứa Tiên bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Thiến cười lắc đầu nói:

- Thật là kỳ quái tướng công có thể tiếp thu được.

Người bình thường nhìn thấy bỗng nhiên biến thành đại quái vật đại quái vật, cho dù không bị dọa sợ, phỏng chừng trong lòng cũng tiếp thu không nổi đi! Ở trên điểm này, Bạch tỷ tỷ thủy chung kiên trì không ở trước mặt hắn hiện hình, nhưng cũng được coi là cử chỉ sáng suốt. Trong lòng trong lòng biết được và tận mắt nhìn thấy vẫn là có khác biệt rất lớn. Đối với ngoại tộc, người có rộng rãi thế nào cũng khó tránh khỏi tâm sinh khúc mắc, sao có thể như Tiểu Thanh không chỗ nào cố kỵ. Mà hắn lại vẫn như không hề có chút khúc mắc nào.

- Chúng sinh bình đẳng mà!

Hứa Tiên mỉm cười, trong lòng lại nói, ngươi không biết ta vì lấy một con xà làm vợ, đã chuẩn bị bao lâu, thời gian vài chục năm, đó là vấn đề tâm lý có lớn đến đâu cũng đều bỏ qua. Mà khi tiếp thu quyết định này, bỗng nhiên phát hiện ngay cả thân rắn cũng rất đáng yêu.

- Ta thấy là sắc đảm bao thiên đi sao!

Tiểu Thiến che miệng cười nói.

Hứa Tiên ôm vai nàng:

- Nói chung, sự tình đại hạn đã được giải quyết, có thể cho Ngao Ly làm mưa rồi.

Điện thiểm đuổi theo Ngao Ly, để nàng đem da rắn đã lột ra trả lại cho Tiểu Thanh, Tiểu Thanh liền đem da rắn lột hóa thành một thân thanh y, quay người lại liền thay thế quần áo nguyên bản trên người.

Ngao Ly tự đi Thái Hồ dẫn tụ thủy khí, sau một lát liền mang đến tầng tầng vân khí.