Vấn đề hắn không thể giải quyết, Văn Xương Đế Quân sẽ trợ giúp hắn, nhưng trong nội tâm đã có mười phần nắm chắc, bởi vì hắn chính là người chưởng quản văn nhân trong thiên hạ, cho dù thiên tử muốn mình thi rớt cũng không có khả năng, Trần Tri phủ đã không đáng để lo. Nhưng mà, hắn tương lai chính là con của mình sao?

Tiểu Thanh cúi đầu đi tới, ấp úng nói:

- Như vậy cũng tốt sao?

Hứa Tiên quay đầu. Mỉm cười nói:

- Tốt, về sau đừng có xúc động như vậy, không phải là người nào cũng có thể đánh.

Những nguyên nhân phức tạp trong đó cần phải từ từ tự định giá. Không cách nào nói rõ với Tiểu Thanh được. Tiểu Thanh do dự một chút, vẫn nói:

- Cảm ơn ngươi.

Dù sao mình gây rắc rối, lại muốn xé rách bài thi của hắn, hắn còn đứng ra giúp mình giải quyết rắc rối.

Hứa Tiên lại cau mày nói:

- Đây là một lần cuối cùng.

Tiểu Thanh thấy biểu lộ nghiêm nghị của hắn, cảm thấy trong nội tâm như chịu rất nhiều ủy khuất, ảo não nói:

- Về sau ta sống hay chết, cũng không cần ngươi quan tâm.

Vành mắt thì hồng lên, quay người muốn rời đi.

Hứa Tiên lại cười nói:

- Đây là một lần cuối cùng ta nói lời cảm tạ, ta và ngươi với nhau, rốt cuộc không cần nói cảm ơn. Cho dù ngươi chịu bao nhiêu ủy khuất, ta đều hết sức giúp ngươi.

Dưới ánh trăng, đây là hứa hẹn chân thành nhất của hắn.

Thân thể Tiểu Thanh hơi dừng lại. Mạnh mẽ quay đầu lại, thấy Hứa Tiên đang mỉm cười với mình, biết rõ hắn lại đang trêu chọc mình, trong nội tâm vừa tức vừa hận, nhưng không khỏi nhào vào trong lòng ngực của hắn, Hứa Tiên ôm ấp lấy nàng, vỗ nhẹ lưng, nói:

- Tha thứ ta đi, là chuyện vừa rồi.

Thân thể Tiểu Thanh run rẩy một chút, đỏ mặt đẩy hắn ra, nói:

- Không cho phép sờ loạn.

Bây giờ nàng vô cùng phòng bị Hứa Tiên. Giống như mỗi lần tranh chấp với tên nam nhân này, đều là mình có hại chịu thiệt. Nguồn tại http://Truyện FULL

Thân thể của nàng quá mức mẫn cảm, đây vốn là chuyện tốt, cho dù là tập võ hay tu đạo, mẫn cảm còn tốt hơn chết lặng nhiều. Nhưng nàng có một khỏa đạo tâm vô dụng, hơn nữa trong nội tâm không có bao nhiêu phòng bị với Hứa Tiên cả, thế cho nên mỗi lần rơi vào trong ngực của Hứa Tiên, đều bại trận toàn diện, mềm giống như rắn không xương vậy.

Hứa Tiên oan uổng nói:

- Ta luôn luôn rất có chừng mực, ai bảo ngươi tu ra loại nọc độc như thế, hại người không thành phản hại mình.

Tiểu Thanh mặt đỏ rực như lửa, ảo não nói:

- Rõ ràng là ngươi khởi sắc tâm với bổn cô nương, còn dám làm ác nhân cáo trạng trước, trách ngươi. Đều trách ngươi.

Hứa Tiên lộ ra sủng nịch mỉm cười, nói:

- Tốt, đều tại ta.

Vươn tay ra sờ sờ đầu của Tiểu Thanh, vô cùng mềm mại.

Trong nội tâm Tiểu Thanh vô cùng rung động, mạnh mẽ ra tay với hắn, nổi giận đùng đùng, nói:

- Đi.

Liền bước ra khỏi phòng, bay lên trời, giống như chạy trối chết, trực tiếp phá tan bầu trời, xuất hiện âm thanh rung động.

Lập tức kinh động rất nhiều người, nhìn qua bên này, không biết xảy ra chuyện gì. Có người chuyên môn tới xem xét một phen, đương nhiên không nhìn ra môn đạo gì. Hứa Tiên mỉm cười. Thật đúng là không an phận ah!

Nhìn qua ánh trăng, không khỏi tự định giá, vấn đề Văn Khúc Tinh. Kỳ thật biết sẽ có tiên nhân chuyển thế trong nhà của mình, tuyệt đối là một chuyện tốt. Chuyển thế cũng không phải là xuyên việt, cũng không mang theo bất cứ trí nhớ nào của kiếp trước, chỉ mang theo thần hồn trong sáng. Cho nên nếu như Văn Khúc tinh chuyển thế thành con của Hứa Tiên, Hứa Tiên muốn đánh như thế nào thì đánh. Hơn nữa chỉ số thông minh của đứa con này rất cao. Làm cái gì cũng là làm chơi ăn thật. Có thể xem như song doanh, cả hai cùng có lợi. Còn Văn Khúc tinh là Địa Tiên chuyển thế, tư chất trời sinh cũng không phải phàm nhân có thể so sánh.

Trong kịch bản vốn có, Bạch Tố Trinh hoài thai Hứa Sĩ Lâm, mặc dù có rất nhiều không tiện, nhưng đồng thời cũng chiếm đại tiện nghi. Cũng bởi vì Pháp Hải biết rõ Văn Khúc tinh nhập thế, cho nên không có đi tìm Bạch Tố Trinh gây phiền toái, thẳng tới khi sinh Hứa Sĩ Lâm ra, Pháp Hải mới tìm tới tận cửa, về sau Hứa Sĩ Lâm khảo thi trúng Trạng Nguyên, mới cứu Bạch Tố Trinh ra khỏi Lôi Phong Tháp.

Vấn đề là, Hứa Tiên căn bản không muốn con trai hoặc con gái của mình, kết hôn với phàm nhân mà hậu sinh, đây là vì chuyện hương hỏa, dưỡng lão tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung). Nhưng Hứa Tiên sống mấy trăm năm hoàn toàn không có vấn đề, căn bản không cần ai để truyền thừa hương khói. Cũng không cần ai dưỡng lão tống chung, đã không cần, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện sao?

Nhưng mà, Văn Khúc tinh chuyển thế tại sao lại lựa chọn đầu thai vào Hứa gia đây? Tự định giá đủ loại nguyên nhân trong đó, càng cảm thấy trên người của Bạch Tố Trinh dường như có một tấm màn che kín, làm cho hắn cảm thấy rất rõ ràng.

Một tiếng chiêng vang lên, nộp bài thi tử. Bọn họ đổ xô ra khỏi trường thi Hương. Hứa Tiên cũng đi theo, cuối cùng nhìn qua trường thi, đi về nhà.

Bạch Tố Trinh đã chuẩn bị tốt một bàn đầy thức ăn, Hứa Tiên hỏi Tiểu Thanh, Bạch Tố Trinh lắc đầu, nói:

- Lại không biết chạy đi đâu.

Hứa Tiên nói ra đủ chuyện hôm qua, Bạch Tố Trinh kinh ngạc nói:

- Nàng nói thật sao?

Bạch Tố Trinh nói:

- Hán Văn, ta sẽ đi tìm...

Lại bị Hứa Tiên che miệng!

Xin lỗi có thể không làm được gì. Nháy mắt mấy cái. Nhìn nàng thật kỹ, sau đó đưa môi tới.

Tại sao Bạch Tố Trinh không rõ ý của hắn, chỉ đỏ mặt hôn lên.

Chuyện cũ không truy xét, thị phi không ai luận, chỉ có nụ hôn.

Hứa Tiên mới hỏi:

- Tỷ tỷ. Ngươi nhận biết Văn Xương Đế Quân sao?

Hắn thấy Văn Xương Đế Quân sẽ đầu thai làm con của mình, nhưng tự nhiên không cách nào nói rõ với nàng.

Bạch Tố Trinh lộ ra thần sắc do dự, Hứa Tiên lập tức nắm tay nàng nói:

- Không cần phải nói cũng không có sao.

Bạch Tố Trinh lắc đầu nói:

- Nhưng có chút ít chuyện xưa, cũng không có cái gì khó nói, Người tu hành Tinh Túc Hải tới trình độ cao thâm, có thể tiến vào Tử Vi Cung nhận chức, trở thành tinh tú. Thiên Quyền Tinh, ta đã từng gặp được trong nội cung của Tử Vi Cung, cũng từng kết giao qua, về sau ta được Chân Vũ Đại Đế cho phép, hạ phàm tới tìm ngươi, hắn cũng từ đó hỗ trợ hoà giải. Chỉ là...

Nói tới đây liền dừng lại, trên đôi má tuyết trắng của nàng đỏ ửng.

Hứa Tiên nói:

- Chỉ là cái gì?

Bạch Tố Trinh tràn ngập ý xấu hổ nói:

- Chỉ là một chuyện giao ước, nếu là, nếu là ta và ngươi, có hài tử...

Nếu là lúc trước, nàng tuyệt đối không nói ra những lời này, cái gì có hài tử, nhưng hiện nay đã xác lập quan hệ với hắn, mới có thể nói ra, nhưng cũng khiến nàng xấu hổ e sợ.

Hứa Tiên nói:

- Hắn muốn chuyển thế luân hồi?

Bạch Tố Trinh gật gật đầu, dứt khoát nói:

- Đúng vậy a, ta sẽ sinh hạ hài tử cho Hứa gia, kéo dài hương khói.

Hứa Tiên không khỏi nhìn về phía nàng trơn nhẵn phần bụng, lại nói:

- Có thể trái với điều ước sao?

Hắn đã không phải Hứa Tiên trước kia, đương nhiên cũng không cần Văn Khúc tinh đến cứu mạng, Bạch Tố Trinh đã có thể thủ hộ hắn rồi.