Có thể xuất hiện tại trường thi. Cũng chỉ có vị Đế Quân này, Văn Xương Đế Quân chưởng quản thiên hạ văn vận, khoa cử đều nằm trong phạm vi chưởng quản của hắn. Đồng thời cũng phòng ngừa có người sử dụng pháp thuật ăn gian, đánh cắp pháp khí của triều đình. Đương nhiên, ăn gian bình thường thì hắn bỏ qua. Nhưng loại chuyện có thể chọc chính thần như hắn trực tiếp hạ phàm, cũng vượt qua dự đoán của Hứa Tiên, Văn Xương Đế Quân địa vị rất cao, không thua Chân Vũ Đại Đế, dưới tình huống bình thường, có lẽ an bài một gã thủ hạ hạ phàm xử lý a!

Văn Xương Đế Quân mỉm cười không nói. Một tên quan tướng bên người quát:

- Hứa Tiên lớn mật, Đế Quân tại thượng. Lại dám không quỳ?

Hứa Tiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Chẳng biết tại sao phải quỳ?

Hắn nói rất ôn hòa, không phải để xin tha, thời điểm này, càng xuất ra khí độ của mình. Nếu vừa gặp đã khúm núm, chẳng khác gì cầu xin người ta cả.

Một văn thần bên cạnh chắp tay với Văn Xương Đế Quân, rồi sau đó nói:

- Đế Quân chẳng những pháp lực vô biên, là thiên hạ văn khôi, ngươi tu hành lại là văn nhân, về tình về lý nên quỳ lạy.

Một văn một võ, lại muốn dùng uy thế, bách chi dùng lý, khuất phục Hứa Tiên.

Thần minh làm việc. Tuyệt đối không có chuyện vừa gặp mặt hô đánh đòi giết, trước tiên phải phân đạo lý. Nhưng Hứa Tiên có chút cảm giác, hai người này nói chuyện làm việc, đã lượt bỏ Tiểu Thanh, quả thực là hướng về mình mà tới.

Hứa Tiên lại nói:

- Nếu bàn về tu hành, Đế Quân cao hơn ta cả ngàn lần, nhưng cho dù mạnh hơn nữa. Cũng chỉ phân đạo hữu trước sau mà thôi. Chỉ gọi một tiếng là "Đạo hữu", nếu bàn về viết văn, Đế Quân cũng cao hơn ta ngàn lần, thuật nghiệp cần chuyên nghiệp. Lên cao cũng chỉ một tiếng "Văn hữu", chứ không ai quỳ lại cả.

Lại nói thần minh thông minh chính trực, Hứa Tiên tin tưởng, Văn Xương Đế Quân đã dám thụ thiên hạ văn nhân cung phụng, cũng phải là người quân tử, đối đãi với quân tử phải dùng quân tử chi đạo.

Văn thần khen:

- Phân đạo hữu trước sau, thuật nghiệp cần chuyên nghiệp, nói hay lắm.

Sau đó nhìn võ tướng, đều lộ ra vài phần tán thưởng, đối mặt với chính thần của thiên đình, vẫn còn bảo trì được phong độ và tư thái như vậy, Hứa Tiên này quả là có chút cân lượng.

Những lời vừa nói ra, chính là danh ngôn của danh nhân, thế giới này đương nhiên không có. Cũng không phải Hứa Tiên có khí khái trâu bò, đối mặt với chính thần của thiên đình lại không chút sợ hãi, nếu hắn sinh ra ở thế giới này, tiếp nhận tư tưởng giáo dục thời cổ đại, dĩ nhiên sẽ bảo trì kính sợ với thần minh, cho dù tu hành lên cao cũng thế.

Nhưng cả hai chuyện này. Lại bị đời sau đả đảo, đều bị quy về mê tín, nói ra những lời như thế, sẽ bị người ta giẫm bằng hai chân. Hứa Tiên trong hoàn cảnh như thế hun đúc ra, đối mặt với Long Vương Ngao Kiền cũng tốt, Văn Xương Đế Quân cũng tốt, mới có cái gọi là "Khí khái" này, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng phải vô cùng bội phục.

Tiểu Thanh thấy hắn không chút do dự đứng chắn trước mặt của mình, tức giận trong nội tâm đã tiêu tán, toàn bộ hóa thành lo lắng, lại không chịu cứ như vậy vứt bỏ hắn mà đi, lại thấy hắn lý luận với những người kia. Tuy không biết rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng hắn có thể đối diện với chính thần của thiên đình mà nói chuyện, trong nội tâm đã biết được, hắn mạnh hơn mình quá nhiều.

Đôi mắt Văn Xương Đế Quân khẽ động, nói:

- Ngươi chính là Hứa Tiên?

Lại này mới lên tiếng nói chuyện với Hứa Tiên.

Hứa Tiên nói:

- Đúng vậy.

Văn Xương Đế Quân vuốt chòm râu, nói:

- Chẳng biết tại sao đả thương thiên binh thiên tướng, tự tiện xông vào khoa trường?

Lời này là lời chất vấn, nhưng hắn nói ra rất chậm rãi, không có chút cảm giác nghiêm khắc nào, ngược lại càng lộ ra vẻ hứng thú.

Hứa Tiên cảm giác Văn Xương Đế Quân cũng không có địch ý với mình, giải thích nói:

- Bẩm Đế Quân, đây là hàm muội, tính tình gấp gáp. Lại tu thành chút pháp thuật, mới không biết nặng nhẹ xông loạn. Nhưng chắc hẳn cũng không có đả thương người. Tuy tính tình của nàng không ra, nhưng ra tay cũng phân nặng nhẹ, cũng chỉ là chế phục thiên binh thiên tướng mà thôi.

Quay đầu nhìn Tiểu Thanh nói:

- Tiểu Thanh, mau tới xin lỗi.

Tiểu Thanh cũng biết là mình đã làm sai trước, ngoan ngoãn đi lên xin lỗi.

Văn thần bên người Văn Xương Đế Quân, nói:

- Xin lỗi là hết sao? Đã phạm luật của thiên đình.

Tiểu Thanh trứng mắt. Muốn náo loạn, lại bị Hứa Tiên giật nhẹ ống tay áo, cho nên ngoan ngoãn thoái lui tới bển cạnh Hứa Tiên.

Hứa Tiên nhìn về phía Văn Xương Đế Quân, "Thứ ký" nói không làm được gì, phải nghe "Lãnh đạo" nói như thế đã.

Lại thấy Văn Xương Đế Quân mỉm cười:

- Không thể như vậy được, văn danh của ngươi truyền khắp thiên hạ, không biết lần này thi Hương, làm văn vẻ thế nào?

Càng lộ ra hứng thú với văn vẻ của Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng quay về đem bài thi của mình lên, cho Văn Xương Đế Quân nhìn một cái.

Văn Xương Đế Quân nhìn xem, lại nhíu mày:

- Ngươi rất nổi danh, không phải là hư danh, nhưng văn vẻ của ngươi rất bình thường, chỉ miễn cưỡng đúng quy cách mà thôi, cũng không thể xưng là giỏi văn chương.

Lại truyền cho người bên cạnh quan sát, tên võ tướng kia nhìn một cái, cũng lộ ra thần sắc khinh thường.

Hứa Tiên cũng rất bất đắc dĩ. Những người có thể đi theo vị chủ quản này, đương nhiên trong bụng có không ít bút mực, không phải hắn có thể so. Nói hắn đạt tiêu chuẩn đã là không tệ rồi. Nhưng không thể cứ nhận bậy được. Chắp tay nói:

- Kinh văn một đạo, chú ý khởi, thừa, chuyển, hợp, quá mức nghiêm cẩn, chính là thứ trói buộc sáng tạo, lại làm mệnh đề, cũng không phải sở trường. Làm thơ viết văn chú ý chính là suy nghĩ trong lòng, tiện tay viết ra. Đế Quân xem có đúng hay không?

Lúc này là viết văn chứ không phải là bát cổ, cho nên đã lộ ra nguyên hình.

Văn Xương Đế Quân vuốt râu, nói:

- Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý. Ta làm một đề, dùng thi từ mà ngươi am hiểu nhất. Nếu làm cho ta thỏa mãn, ta sẽ tha tội cho con rắn lục kia.

Văn thần lập tức nói:

- Đế Quân ra đề mục, tại hạ nguyện tỷ thí với Hứa Tiên. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Văn Xương Đế Quân vuốt râu, tên võ tướng cười nói với Hứa Tiên:

- Ngươi biết hắn là người phương nào không?

Sau đó nói ra một chữ, Hứa Tiên cũng nghe qua, chính là đại văn hào của tiền triều, còn có thanh danh thi hào tốt đẹp. Không nghĩ tới sau khi hắn lại có thể lên trời làm quan văn bên cạnh Văn Xương Đế Quân, xem như một loại phương thức thành thần khác.

Hứa Tiên nói:

- Trên thi từ. Tại hạ tự tin không thua bất cứ kẻ nào.

Trong nội tâm đang đổ mồ hôi, ra đề mục không có vấn đề, chỉ cần trong phạm vi của ba trăm bài thơ Đường, ta tùy ngươi ra.

Văn Xương Đế Quân nói:

- Tốt, hôm nay là tết Trung Thu, cho nên lấy trăng sáng làm đề, làm một bài thơ đi.

Đề này rất dễ, nhưng thực sự rất khó, dễ dàng chính là người am hiểu viết văn làm thơ sẽ làm được, khó chính là, thơ về trăng rầm Trung Thu. Đã có không biết bao nhiêu người làm, khó mà làm tốt, cũng khó tìm ra ý mới.

Hứa Tiên lúc này mới thở ra một hơi, thầm khen một tiếng:

- Trình độ của lãnh đạo rất cao, không thể tính toán theo lẽ thường.

Lại nhìn tên văn thần kia. Thầm nghĩ, ngươi nhất định phải chết, muốn lấy ta nịnh bợ lãnh đạo, chết!

Tên văn thần kia khoát tay áo, ý mời Hứa Tiên làm thơ trước, trên mặt tràn đầy tự tin, bộ dáng tươi cười.

Hứa Tiên nói:

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

Giả vờ giả vịt chuyển hai vòng, mở miệng liền ngâm xương:

- Đầu giường ánh trăng rọi,

Một câu này, người không biết văn chương như Tiểu Thanh cũng có thể hiểu rõ, cho nên có chút bận tâm, như vậy có thể thắng sao.

Hứa Tiên tự tin tràn ngập, nhưng trên mặt của những tên lính theo hầu lại tỏ ra rất khinh thường, thậm chí một tiên quan nho nhỏ cũng khinh thường, bởi vì một câu này vô cùng bình thường.

Chỉ có Văn Xương Đế Quân cùng văn võ hai bên, nhìn qua Hứa Tiên, chờ câu dưới. Lại nghe Hứa Tiên ngâm

- Mặt đất như phủ sương.

Trong mắt võ tướng có xem thường. Rốt cuộc tên văn thần kia cũng thất vọng, hắn vốn rất chờ mong bài thơ về trăng sáng của Hứa Tiên, với tư cách một văn nhân mặc khách, loại chờ mong này còn lớn hơn cả thắng bại lần này. Nhưng hai câu thơ này quá bình thường, quá thanh đạm, quả thực giống như uống một bát nước ốc (nước ốc rất nhạt).

Hứa Tiên khẽ mĩm cười ngâm tiếp:

- Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.

Đây là bài Nhớ đêm trăng sáng của Lý Bạch, có một bộ phận người Châu Á, thuộc lòng bài này.

Sắc mặt Văn Xương Đế Quân khẽ động, không khỏi lộ ra nụ cười vô cùng tán thưởng. Văn thần ngâm bài thơ này một lần, sắc mặt do thất vọng biến thành kinh ngạc, do kinh ngạc biến thành thần sắc tán thưởng không tưởng tượng nổi, bài thơ này, mỗi một câu đều lộ ra vẻ cực kỳ bình thường, nhưng hợp lại chính là một bài thơ cực kỳ tinh diệu. Giống như dùng ngũ quan bình thường, hợp lại thành một gương mặt mỹ nhân tuyệt diệu.

Tuy bài thơ Nhớ đêm trăng sáng không nhất định là bài thơ tiêu chuẩn cao nhất của Lý Bạch, nhưng cũng tuyệt đối là bài truyền bá phổ biến nhất, trong thơ hoàn toàn không có tưởng tượng kỳ lạ gì, càng không dùng câu từ tinh mỹ trau chuốt nó, nó chỉ dùng ngữ khí tự thuật, ghi lại nổi nhớ nhà của viễn khách, nó có ý vị thâm trường, ý vị sâu xa, trăm ngàn năm qua. Cho dù là lão hán hay đầy tớ nhỏ, mở miệng đều có thể ngâm tụng.

Tuyệt cú của Lý Thái Bạch. Ứng khẩu mà thành, cái gọi là vô tình ý lại biến thành vàng ngọc. Mà bài Nhớ đêm trăng sáng vô cùng đơn giản, nhưng sâu xa tới tận cùng. Thể hiện hoàn mỹ tiêu chuẩn cao nhất của thơ Đường.

Ngàn năm sau, không tìm ra người nào như vậy, chỉ duy nhất Lý Thái Bạch mà thôi. Cũng có nhân vật thành danh trong giới văn hào. Là văn sĩ trăm năm khó gặp, nhưng so với Lý Bạch so, vẫn còn kém xa.

Văn thần kia đi tại chỗ vài vòng, nhưng suy nghĩ đầu đầy mồ hôi, nhưng không xuất ra bài thơ này có thể sáng bằng với bài Nhớ đêm trăng sáng được. Trong lịch sử, tuy không phải không có bài thơ miêu tả trăng cao hơn nó, nhưng đó là những bài thơ được cân nhắc tích lũy suốt nhiều năm của hậu nhân. Thiên cổ tuyệt cú, chính là vào lúc tỷ thí với người khác làm ra.

Tên văn nhân kia ngượng ngập không thể làm sao được, chắp tay nói:

- Đạo hữu đại tài. Chắc chắn tên tuổi lưu danh thiên cổ, chúng ta không sánh kịp.

Hứa Tiên nói:

- Văn trác tự nhiên, diệu thủ ngẫu nhiên, chú ý chính là tình cảnh, thực sự không phải trong lúc tỷ thí có thể làm ra. Sau cuộc thi này, ta sẽ về huyện Tiền Đường. Vừa rồi làm xong bài thi, nhìn qua ánh trăng như nước. Đêm đẹp tịch mịch, ngẫu nhiên có được ý hay, vừa vặn đúng lúc Đế Quân đưa ra đề mục này. Nếu không như thế, tại hạ chưa chắc đã thắng.

Sắc mặt văn nhân cũng tốt lên, cảm thấy chính là thế. Thầm than Hứa Tiên khí khái tự nhiên, cũng không căng ngạo, thật sự là khó được. Những người đến hưng sư vấn tội, ánh mắt nhìn Hứa Tiên thuận mắt hơn nhiều.

Hứa Tiên đúng là không có chút thần sắc kiêu căng nào, bởi vì bài thơ này không phải hắn làm, hắn chỉ đạo thơ mà thôi, Hứa Tiên cũng không vô sỉ tới trình độ này. Khí khái cũng tốt, khiêm tốn cũng được, tất cả đều có nguyên nhân của hắn. Nhưng trong đó có rất nhiều nhân tố, tạo thành ảo giác cho người khác mà thôi.

Văn Xương Đế Quân cười nói:

- Có thể làm bài thơ này, cũng không uổng phí cảnh đẹp đêm nay.

Sau đó nhìn Tiểu Thanh sau lưng của Hứa Tiên, nói:

- Rắn lục. Ngươi không nên tự tiện xông vào trường thi, nhiễu loạn thi Hương. Nhưng niệm tình ngươi không có thương tổn người nào, lần này tạm tha cho ngươi.

Lại giáo huấn thêm vài câu.

Tiểu Thanh lúc này cũng rất nhu thuận, ngoan ngoãn thừa nhận mình sai lầm, tạ ơn Văn Xương Đế Quân.

Văn Xương Đế Quân lại nhìn Hứa Tiên nói:

- Hứa Tiên, tuy kinh nghĩa của ngươi không sáng kịp với thi từ, nhưng cũng tính toán là hợp cách, cho nên vượt qua cửa ải, nhưng muốn tiến thêm một bước, kỳ thi mùa xuân năm sau, cần phải cố gắng hơn. Còn tên Trần tri phủ kia muốn đánh rớt ngươi, ta không ngại giúp ngươi một tay.

Hứa Tiên vái chào, nói:

- Hứa Tiên đa tạ Đế Quân, cứu giúp tại hạ khỏi tiểu nhân.

Thầm than: mình chung quy vẫn là quá tốt a, mặc dù tên Trần tri phủ không ra tay ám hại mình, nhưng vẫn muốn mình thi rớt. Nhưng mà. Nhưng đại thần cũng thật chiếu cố tới mình a! Không giống như đang tới tìm mình gây phiền toái, ngược lại giống như đang giúp mình.

Văn Xương Đế Quân, Văn Xương Đế Quân. Hứa Tiên mạnh mà nhớ tới, Văn Xương Đế Quân, không phải là Văn Khúc Tinh trong truyền thuyết sao? Trong nội dung cốt truyện vốn có, đầu thai làm nhi tử của Hứa Tiên "Văn Khúc Tinh Quân." Cuối cùng khảo thí trúng Trạng Nguyên "Hứa Sĩ Lâm."

Vừa rồi hắn chỉ lo lắng giải vây cho Tiểu Thanh đang chịu tội, trong khoảng thời gian ngắn lại quên đi việc này, lúc này nhớ tới, không khỏi thầm nghĩ: trách không được lại tốt với ta như vậy, thì ra ngươi là con của ta.

Văn Xương Đế Quân nếu như có thể đọc tâm. Đại khái sẽ trực tiếp chụp chết hắn.

- Thời điểm này nghe ngươi làm thơ hay, nên giúp ngươi! Bởi vì ngươi tu luyện pháp môn Tinh Túc Hải, ta cũng niệm tình đồng môn. Ta và ngươi, ngày sau có lẽ còn một phen nhân duyên.

Nói xong liền mang theo thuộc hạ rời đi.

Tinh Túc Hải! Hứa Tiên kinh ngạc, Văn Khúc Tinh Quân có quan hệ với sư môn của mình sao? Văn Khúc Tinh chính là Thiên Quyền Tinh trong bất đẩu thất tinh, thuộc "Tử vi tinh cung" hơn nữa địa vị rất cao. Mà thống trị "Tử vi cung", là một trong tứ ngự "Tử Vi Bắc Cực Thái Hoàng Đại Đế", là một thế lực của người tu hành không kém gì Ngọc Hoàng Đại Đế.

Chẳng lẽ tử vi tinh cung, chính là hạch tâm của Tinh Túc Hải sao? Nghĩ như vậy, bắt đầu cảm thấy có đạo lý, đáng tiếc Ngư Huyền Ky rất ít đề cập tới Tinh Túc Hải, hắn đối với sư môn của mình, thật sự không có bao nhiêu lý giải. Nên đi về hỏi Bạch Tố Trinh.

Hứa Tiên lúc này trở lại phòng thi, cũng may ảo thuật vẫn còn nổi lên tác dụng. Cho nên mới không bị phòng sư phát hiện.