“Bởi vì tôi ghen!”

Cô bị đè đến độ luống cuống bèn đem sự thật trong lòng nói ra, nói sau chính mình cũng ngớ người. Còn anh thì mỉm cười ranh mãnh, có vẻ rất mãn nguyện với câu trả lời đó.

“Tôi ghen, tôi ghen đấy, như vậy đã được chưa?”

Nói rồi, cô đẩy người anh ra định trèo xuống giường. Nhưng nào có dễ vậy, thân thể chỉ vừa mới cách giường có một chút liền ngay lập tức bị anh kéo lại.

“Vậy vì sao em ghen?”

Như đã hài lòng với đáp án này, anh mới dừng động tác của mình lại, mặt hai người bây giờ đã dí sát vào nhau, sát đến nỗi cô có thể nhìn thấy được từng lỗ chân lông trên khuôn mặt anh.

“Anh chẳng bảo rằng hôm qua tôi nói rồi còn gì, sẽ không nói lại lần nữa.”

Cô quay mặt, tránh né anh.

“Nhưng anh vẫn thích nghe lại lời đó lúc em tỉnh táo hơn.”

“Chúng ta căn bản là….không thể!”

“Vì cái gì lại không thể?”

“Anh muốn trả thù ông ngoại tôi, tôi muốn tìm ra bằng chứng ông ấy không liên quan đến vụ việc này. Vậy nên hiện tại tôi chính là đối đầu với anh, kẻ thù với kẻ thù, chúng ta căn bản là không thể! Hơn nữa, tôi không muốn công việc ảnh hưởng tới công việc tìm kiếm của tôi!”

Cô hít một hơi thật dài, nói không ngừng nghỉ. Nói xong, cô cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của anh, chỉ có thể nhắm mắt tránh né. Tưởng chừng anh sẽ ngay lập tức phản bác lại lời cô, nhưng Hạ Thi Văn không ngờ rằng, anh lại đặt trên trán mình một nụ hôn nhẹ, mỉm cười, yêu chiều nói:

“Ngốc ạ, em chính là quyết định của anh!”

“…”

Một câu nói này làm Hạ Thi Văn ngẩn ra, chưa hiểu gì thì anh đã lên tiếng.

“Em không muốn anh trả thù, anh sẽ không trả thù. Không muốn anh đối đầu với em, vậy thì anh sẽ đứng về phía em. Việc gì em không muốn anh đều sẽ không làm, chỉ có một việc duy nhất anh không thể nghe theo ý em, chính là việc yêu em! Dù em không muốn anh yêu em, anh cũng vẫn sẽ yêu em, vì vậy, đừng không muốn anh, có được không?”

Giọng anh thành khẩn, còn có chút…cầu xin. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, không chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô làm Hạ Thi Văn có chút đỏ mặt. Cô không ngờ đến anh sẽ lại nói như vậy, căn bản là khác xa so với những gì cô tưởng tượng.

Anh nói vậy nghĩa là, dù có chuyện gì anh cũng sẽ nghe cô sao? Cô có thể thật sự mở lòng ra không?

Sau đó, như hạ được quyết tâm, cô không trốn tránh nữa, ngược lại còn chủ động nhướn người lên, tay quàng qua ôm lấy cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, mặt cô giờ đã đỏ đến tận mang tai.

“Vậy….vậy thì em tin tưởng anh một lần..””

Giọng cô chậm rãi, còn có chút xấu hổ. Nhưng cô đã hạ quyết tâm rồi, cô sẽ tin tưởng anh, sẽ thật sự trở thành người vợ của anh. Dù sao họ cũng là yêu nhau, chuyện gì rồi cũng sẽ vượt qua được!

Cô thông suốt rồi!

Những chuyện kia thì có làm sao, cô và anh yêu nhau, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới những chuyện đó.

Hơn nữa, anh đã nói đến vậy rồi, chả lẽ cô lại không cho chính mình một cơ hội cơ chứ?

Cô cũng đâu có ngốc đến mức vì người khác mà can tâm tình nguyện ngược đãi chính bản thân mình?

“Là em nói đó nhé!”

Anh nở nụ cười ranh mãnh, lập tức nhấn chặt cô xuống giường, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh quyến rũ của cô, sau đó hôn đến bờ vai trắng nõn kia…

“Em tưởng tối qua đã…”

Cô bối rối, luống cuống nhìn anh, vẻ mặt lộ ra chút hoảng sợ vô cùng đáng yêu, tay che chắn ngay trước ngực.

“Tối qua suýt nữa thì đã, nhưng em lại nôn hết lên người anh, sau đó liền lăn ra ngủ. Anh phải hầu hạ em cả buổi, em nói xem nên làm gì để trả cho anh đây?”

Anh thở dài thườn thượt kể lại, trong lòng có chút phẫn nộ. Sau này, anh tuyệt đối không cho cô động đến bia rượu nữa, tránh trường hợp như đêm qua lại xảy ra.

“Xin lỗi, em….anh là người khiến em thành ra bộ dạng đó chứ tại ai nữa! Nếu anh không mang Hạ Dĩ Hinh về, không cùng mỹ nữ kia vui vẻ cười cười nói nói thì em đã không say tới mức như vậy rồi! Mà anh nói đi, anh với Hạ Dĩ Hinh có xảy ra chuyện gì không?”

Anh ngớ người. Rõ ràng là anh vừa hỏi tội cô mà? Sao tự dưng lại đảo ngược vị trí rồi!? Bất quá, cô là bà xã đại nhân của anh, làm sao anh dám cãi lại nữa cơ chứ!

“Không có, tuyệt đối không có! Anh cái gì cũng không dám làm!”

“Vậy ta xá tội cho ngươi!”

Nghe được câu nói kia mà cô thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ xoa đầu trêu chọc anh.

Hóa ra hai người thật sự đến được với nhau lại là loại chuyện hạnh phúc như vậy!

“Không biết thần có nên tạ chủ long ân không?”

Không đợi cô trả lời, đôi môi giảo hoạt của anh đã phủ lên đôi môi mềm mại của cô, càng hôn càng sâu, không có ý định dừng lại…

Ngày hôm đó, đồ ăn sáng đều bị quản gia Trương cho người đem hâm nóng rồi chia cho người làm cùng nhau ăn, tuyệt nhiên không dám bén mảng lên trên phòng của thiếu phu nhân và thiếu gia nhà họ.

Ai dám lên, chắc chỉ có người chán sống rồi….

- Bổ sung nhiều đường như vậy thế thì phải có tí công lao cho tui chớ! Like và bỏ phiếu nha mọi người!