Mạnh Thiếu Khiêm tan làm ghé sang nhà riêng của Mạnh Tường bàn chút việc.

Khi vào nhà anh có cảm giác căn nhà của Mạnh Tường có chút thay đổi, hình như là ấm cúng và hài hoà hơn lúc trước thì phải.

Mạnh Tường từ nhà bếp cầm ra hai ly nước rồi hớn hở ngồi xuống.

Anh nói:

“Hôm nay anh đến đây có việc gì gấp hả, không báo trước tôi chuẩn bị đồ ăn.”

Mạnh Thiếu Khiêm nâng ly uống một ngụm nước sau đó đáp:

“Sang lấy bản thảo, lão đại cử tôi đi Bali bàn việc với đối tác.”

Mạnh Tường gật đầu, anh cũng quên mất mấy hôm trước Hàn Chấn Phong có gửi bản thảo công tác để đưa cho Mạnh Thiếu Khiêm.

Nhanh chóng cầm điện thoại lên nhắn một tin nhắn rồi cất tiếng:

“Mấy nay cũng bận thật tôi quên mất.

Anh chờ chút có ngay.

Haizz cuối năm rồi nhiều việc thật!”

Mạnh Thiếu Khiêm nhướn mày tán thành, cả hai trò chuyện cho đến khi từ trên lầu có một cô gái cầm tập tài liệu đi xuống.

Dáng người mỏng manh nhưng nhìn không quá yếu ớt, trên người diện chiếc đầm hai dây dài đến mắt cá chân, tóc cột nhẹ sau gáy, phía trước rủ xuống vài sợi tóc trông nữ tính, êm dịu vô cùng.

Mạnh Tường nhìn thấy trên môi lập tức nở nụ cười đầy cưng chiều, anh cất tiếng gọi:

“Diễm, em lại đây!”

Phương Diễm đưa mắt về phía sofa ở phòng khách, bước chân cũng nhẹ nhàng di chuyển đến.

Cô bắt gặp bên cạnh người đàn ông của mình có một người khác và anh ta đang nhìn cô.

Phương Diễm rất lịch sự vừa đi vừa gật đầu chào Mạnh Thiếu Khiêm một cái sau đó ngồi xuống cạnh Mạnh Tường, lập tức có cánh tay vòng lên eo cô siết lại.

Mạnh Tường vui vẻ giới thiệu với Mạnh Thiếu Khiêm:

“Người anh em, đây là vợ của tôi!”

Trước lời giới thiệu của Mạnh Tường, Phương Diễm phải nhíu mày căng mắt rồi bí mật nhéo lên tay anh một cái.

Trời ạ người đàn ông không biết xấu hổ, sao có thể nói như thế với người ta như vậy…Thật là….!

Vội nở nụ cười bất đắc dĩ với Mạnh Thiếu Khiêm, Phương Diễm liếc Mạnh Tường một cái như răn đe rồi nhẹ nói lại:

“Thật xin lỗi, anh đừng nghe Tường nói bậy, chúng tôi chỉ là quan hệ nam nữ bình thường chứ chưa đến mức như kết hôn đâu.

Xin chào, tôi tên Phương Diễm, rất vui được biết anh!”

Mạnh Thiếu Khiêm cũng không mang dáng vẻ quá lạnh nhạt, cặp mắt đen quan sát Phương Diễm nhận thấy Mạnh Tường đã tìm được cô gái tốt rồi nên trong lòng yên tâm hẳn.

Cô gái này giống với Lệ Ái ở nhà, đoan trang, kiều diễm, đôn hậu.

Rủ bỏ vẻ ngoài băng lãnh thường ngày, Mạnh Thiếu Khiêm trở nên ôn nhu hơn một chút giới thiệu về mình:

“Xin chào, tôi là Mạnh Thiếu Khiêm, bạn bè thân thiết cũng là anh em được nhận nuôi từ nhỏ với Mạnh Tường.

Lúc nhỏ nó thiếu thốn lại còn hay bị mấy đứa xấu xa ăn hiếp, may là tôi gặp được rồi nương tựa nhau cho đến lúc được nhận nuôi và tới bây giờ.

Tìm được cô là ý trung nhân tôi đã không lo lắng cả đời này nó phải độc thân rồi.

Hi vọng cô sẽ ở bên Mạnh Tường cả quãng đời còn lại.

Tôi tin tưởng giao người anh em tốt nhất cho cô đấy!”

Vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt như căm hờn của Mạnh Tường dành cho mình, Mạnh Thiếu Khiêm chỉ nhếch môi một cái rồi uống nước.

Người nào đó liếc cho đã đến khi Phương Diễm hắng giọng nhắc nhở mới chịu trở lại bình thường.

Tiếng nói hậm hực vang lên:

“Anh không lo thân mình bị ế tới già đi, tôi có triển vọng hơn anh rồi.

Phương Diễm của tôi tốt như vậy chắc chắn cùng tôi răng long đầu bạc, lúc đó anh đừng có đơn độc mà ngưỡng mộ.”

“Trẻ con!”

Mạnh Thiếu Khiêm phớt lờ trách móc của Mạnh Tường chỉ buông nhẹ hai chữ khiến người nào đó điên tiết còn Phương Diễm thì ngồi bên cạnh kiềm chế cơn buồn cười đến độ hai vai run cả lên.

Cô đâu ngờ hai người đàn ông ngày thường lạnh lùng lại đùa nhau vui như vậy.

Tuy gặp lần đầu nhưng Phương Diễm có thể thấy Mạnh Thiếu Khiêm không phải người quá khó hay quá lạnh, chỉ khi bên cạnh người thân thiết thì sẽ cất đi bộ dáng tảng băng thường ngày.

Cũng như Mạnh Tường vậy, luôn khoác lên mình một lớp băng khi ở ngoài còn về nhà anh cứ như một đứa trẻ bám lấy cô không buông.

Cô hiểu vì từ nhỏ cả hai đã không giống những người khác, phải chiến đấu để sinh tồn trong cuốc sống quá mức phức tạp cho đến khi được nhận nuôi.

Mạnh Tường quay sang lườm người phụ nữ mình yêu, đưa tay ngắt lên hai gò má cô, không kiêng dè thể hiện tình cảm trước mặt Mạnh Thiếu Khiêm sau đó quay qua nói với bộ dáng khinh thường:

“Trẻ con mà có vợ để ôm này, anh thì ôm chăn mà ngủ.

Ông già!”

Phương Diễm trừng mắt với Mạnh Tường, cô quay qua nói:

“Anh đừng nghe anh ấy nói, trẻ con ấy mà dễ giận lắm, bình thường cũng vậy.”

Mạnh Thiếu Khiêm cười nhỏ, anh tán thành:

“Ừ tôi biết!”

Mạnh Tường bị trêu nên không nói nữa mà nấp mặt lên vai Phương Diễm như làm nũng.

Cô vỗ đầu anh vài cái nhẹ nhàng rồi tiếp tục trò chuyện với Mạnh Thiếu Khiêm:

“Chúng tôi sắp ăn cơm hay là anh ở lại ăn cùng luôn nhé!”

Mạnh Thiếu Khiêm lắc đầu, anh cầm lấy tập tài liệu đứng lên trả lời:

“Tôi đến lấy bản thảo tài liệu thôi rồi về ngay còn có việc khác nữa.

Hai người cứ ăn đi, tôi về đây!”

“Đi hẹn hò à bạn mình?”

Mạnh Tường đang nụng nịu trên vai Phương Diễm nghe Mạnh Thiếu Khiêm đi về liền ngóc đầu dậy nhếch môi trêu chọc.

Mạnh Thiếu Khiêm cũng không vừa dường như đã quen với tính khí của Mạnh Tường nên trước khi đi đã nói lại:

“Ừm hẹn hò, hẹn dắt chó đến cho cậu chăn đấy! Tạm biệt!”

Mạnh Tường đầu ba vạch đen trừng mắt cho đến khi Mạnh Thiếu Khiêm đi mất liền dỗi nói với Phương Diễm:

“Em xem thằng cha già đó bắt nạt anh, em cũng bắt nạt anh.

Mau dỗ người ta đi!”

Phương Diễm đưa tay ngắt chóp mũi cao của anh, bật cười cất tiếng:

“Anh đó, chẳng lễ phép gì cả.

Còn kêu em dỗ nữa coi chừng giận ngược thì tối nay ra sofa ngủ nhé!”

Mạnh Tường nghe tới “sofa” liền tỉnh hẳn dẹp lại bộ dáng nũng nịu dỗi hờn mà cười thật tươi với Phương Diễm ôm lấy cô vào lòng.

“Không chịu đâu trời lạnh lắm anh muốn ôm em ngủ.

Được rồi nha không giỡn nữa đi ăn cơm thôi nào, vợ yêu!”

“Lại phát ngôn bậy bạ rồi!”

Phương Diễm cắn môi trừng mắt nhưng cả khuôn mặt lại ửng hồng lên vì vui vẻ hạnh phúc.

Chủ động hôn lên trán của Mạnh Tường sau đó dắt tay anh xuống bếp ăn cơm tối mà cô đã chuẩn bị sẵn..