Hứa Gia Ngôn chợt nhớ tới Thẩm Thanh Dứu không hề phản cảm với chuyện “đính hôn từ trong bụng mẹ” nên hỏi: “Ngài Thẩm à, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu hỏi đi.”

“Cái nhìn của anh về “đính hôn từ trong bụng mẹ” thế nào?”

“Cái nhìn?”

“Ý là… rõ ràng là chuyện hôn nhân của mình nhưng lại bị người khác định đoạt trước, không những không có quyền lựa chọn mà còn phải xây dựng gia đình với một người xa lạ, anh không thấy phản cảm à?”

Thẩm Thanh Dứu uống một ngụm cà phê, mặt không cảm xúc: “Không.”

Hứa Gia Ngôn ngạc nhiên: “Vì sao? Kết hôn là chuyện cả đời, anh có thể chấp nhận ở bên một người xa lạ ư?”

Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao không thể? Mặc dù ban đầu là người xa lạ, nhưng ở chung dưới một mái nhà sẽ quen dần thôi.”

“Lời này đúng là không sai… Nhưng anh không cảm thấy hai người kết hôn phải dựa trên cơ sở tình yêu sao, sau khi quen biết rồi hiểu nhau rồi mới quyết định xem có cùng bước vào cuộc sống hôn nhân hay không…”

“Quá phiền…”

“Hả…?”

Thẩm Thanh Dứu dựa vào lưng ghế, vẻ mặt hờ hững không khác buổi chiều là bao, hình như anh thật sự không thích cười, đề cập đến hôn nhân như giải quyết công việc chung, “Cậu không cảm thấy quá trình quen biết, hiểu nhau rồi đến yêu đương kết hôn rất dài dòng sao?”

Hứa Gia Ngôn: “Không, tôi cảm thấy quá trình đó rất quan trọng.”

Thẩm Thanh Dứu: “Dù có quá trình này hay không thì mục đích cuối cùng vẫn là kết hôn.”

“Nhưng…” Hứa Gia Ngôn nghẹn lời, lát sau mới nói tiếp, “Vậy nên anh mới không cảm thấy kết hôn với một người xa lạ như tôi có gì đó không bình thường?”

“Không, xét về một phương diện nào đó thì chuyện này giúp tôi tiết kiệm kha khá thời gian, hơn nữa người lớn cũng hy vọng tôi hoàn thành tâm nguyện của bọn họ. Theo như tôi thấy thì đây là chuyện đẹp cả đôi đường.”

Hứa Gia Ngôn không thể hiểu được anh, tiếp tục hỏi: “Nghĩa là dù tôi là Hứa Gia Ngôn hay Lý Gia Ngôn hay Vương Gia Ngôn, chỉ cần có hôn ước là có thể trở thành đối tượng kết hôn của anh đúng không?”

“Có thể xem như thế.”

“Suy nghĩ của tôi không giống anh.”

Đề cập đến suy nghĩ của mình, Hứa Gia Ngôn hơi ngượng ngùng, ngẫm nghĩ một lát vẫn nói thẳng: “Thật ra tôi rất trân trọng hôn nhân, tôi thật sự hy vọng nửa kia của mình là người tôi thích đồng thời cũng

thích tôi, hơn nữa người đó không phải Lý Thanh Dứu hay Vương Thanh Dứu.”

“Người ấy chỉ có thể là Thẩm Thanh Dứu, Thẩm Thanh Dứu có một không hai, tôi thích Thẩm Thanh Dứu.”

Hứa Gia Ngôn nói xong chợt cảm thấy chỗ nào đấy không đúng, nhận ra ánh mắt Thẩm Thanh Dứu cố định trên người mình mới vội vàng nói tiếp: “Tôi nói thế cho dễ hiểu thôi, không có ý gì khác!”

Thẩm Thanh Dứu vẫn lạnh lùng như trước, nhìn cậu hoảng hốt đứng lên thì hờ hững mở miệng: “Mời ngồi.”

Hứa Gia Ngôn đành ngồi xuống, bất lực giải thích: “Tôi thật sự không có ý khác, hy vọng anh không hiểu lầm.”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu, cầm đũa lên.

Bầu không khí cùng dùng bữa lần đầu tiên giữa hai người khá hòa hợp, tuy bọn họ bất đồng quan điểm về tình yêu và hôn nhân, nhưng chỉ mang ra thảo luận chứ không có ý phê phán.

Ăn cơm xong, Hứa Gia Ngôn cùng Thẩm Thanh Dứu dọn bát đũa vào phòng bếp, cậu ăn không trả tiền nhà người ta nên áy náy, vì thế chủ động nhận phần rửa bát, nào ngờ Thẩm Thanh Dứu bảo nhà có máy rửa bát, cứ xếp bát đũa vào là được.

Hứa Gia Ngôn tiếc nuối nhìn máy rửa bát, dáng vẻ như muốn thay thế nó làm việc.

Thẩm Thanh Dứu nhìn cậu một lúc, hỏi: “Ngày mai cậu định thế nào?”

Hứa Gia Ngôn đáp ngay: “Tìm công việc, tôi tra trên mạng được mấy công việc rồi, ngày mai qua xem.”

Thẩm Thanh Dứu: “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, nếu cần gì cứ nói với tôi, hoặc dì Vương cũng được.”

Hứa Gia Ngôn: “Không cần, không cần, tôi tự làm được.”

Hai người nói vài câu rồi lần lượt lên tầng, Hứa Gia Ngôn vào phòng ở tầng hai, Thẩm Thanh Dứu hình như lại vào phòng làm việc trên tầng ba.

Sáng hôm sau.

Hứa Gia Ngôn cầm sơ yếu lý lịch đã công chứng, ngồi phương tiện giao thông công cộng tới mấy công ty đã hẹn trước, nói là công ty chứ thật ra là mấy chi nhánh thủ công mỹ nghệ liên quan đến điêu khắc. Trước khi phỏng vấn cậu đã tìm hiểu trước nhưng qua mấy nhà vẫn cảm thấy không phù hợp, bởi bọn họ ngoài điêu khắc thì còn một loạt các hạng mục khác như đồ gốm và hội họa, cậu không biết gì ngoài điêu khắc nên không chiếm được lợi thế cũng như nổi bật trong số những người tìm việc.

Hứa Gia Ngôn học điêu khắc từ ông nội, ông nội Hứa lúc còn sống mở một cửa hàng điêu khắc gỗ và đá tạo ra một số đồ nội thất hoặc đồ trang trí. Lúc ấy chuyện làm ăn không tồi, tuy không kiếm được nhiều nhưng đủ nuôi ba miệng ăn, sau đó xã hội phát triển, nghề chạm trổ dần lỗi thời, tốc độ cũng như độ chính xác kém hơn máy móc nhiều, người đặt hàng ít dần đi. Sau khi ông nội qua đời, lãi ngày sau không bằng ngày trước, cho đến khi bà nội xảy ra chuyện, Hứa Gia Ngôn mới nhận không không thể ở mãi trong nhà, cậu cần ra ngoài kiếm tiền, để tiết kiệm được nhiều hơn, phòng ngừa chuyện xảy ra bất thình lình hay dành tiền cho bà dưỡng già. Vừa lúc bà nội thúc giục cậu tới thành phố A kết hôn, cậu chờ bà nội khỏe hơn được phần nào mới cậy nhờ hàng xóm trông nom rồi xách vali lên đường.

Phỏng vấn gặp trắc trở liên tiếp khiến Hứa Gia Ngôn cảm thấy thất bại, cậu nhìn địa chỉ phỏng vấn cuối cùng, âm thầm tự cổ vũ rồi cầm tư liệu đi qua.

Địa điểm cuối cùng là một cửa hàng đồ cổ, thông báo tuyển dụng yêu cầu một nhân viên điêu khắc có kinh nghiệm, nhưng phần lớn thời gian vẫn là trông coi cửa hàng và tư vấn. Hứa Gia Ngôn không hiểu quá nhiều về đồ cổ, người phỏng vấn tuy có cảm tình với cậu nhưng xét tổng thể vẫn bảo cậu về nhà chờ thông báo tiếp theo.

Đây đã là cửa hàng thứ năm bảo cậu về nhà chờ thông báo.

Hứa Gia Ngôn ra khỏi phòng phỏng vấn, thở dài, vừa định lấy điện thoại ra tra đường về thì thấy hai người đàn ông mặc vest bước vào cửa hàng, bọn họ rõ ràng là tới mua đồ, nhân viên nhìn thấy lập tức tiến lên hỏi nhu cầu của bọn họ.

Hứa Gia Ngôn nhìn chằm chằm một vị mặc vest màu xám hồi lâu, người nọ cũng chú ý đến cậu nên quay đầu nhìn lại…

“Hứa… Hứa Gia Ngôn?”

“Kiều Mộc Sâm?”

“Mẹ nó! Đúng là cậu à?” Người nọ la lên, dọa nhân viên bên cạnh giật mình.

Hứa Gia Ngôn thấy cậu ta hứng khởi bèn cầm sơ yếu lý lịch bước tới, “Kiều Mộc Sâm? Là cậu à? Cậu ở thành phố A?”

Kiều Mộc Sâm: “Câu này là tớ hỏi mới đúng? Sao cậu lại chạy tới thành phố A?”

Hứa Gia Ngôn: “Tới tìm công việc á.”

Kiều Mộc Sâm nhìn thoáng qua tư liệu cá nhân trong tay cậu, “Tìm việc gì? Cậu không mở cửa hàng nữa à?”

Hứa Gia Ngôn hơi bối rối: “Chuyện làm ăn không tốt lắm nên muốn tìm lối ra.”

“Thế cậu phỏng vấn ở đây ư?”

“Ừ.”

“Phỏng vấn qua không?”

“Không biết, người ta bảo về nhà chờ.”

“Đi đi đi, chúng ta tìm chỗ tâm sự.”

Kiều Mộc Sâm là bạn cấp ba của Hứa Gia Ngôn, hai bọn họ là bạn cùng lớp ngồi bàn trước bàn sau, quan hệ rất tốt, sau khi tốt nghiệp Kiều Mộc Sâm ra tỉnh ngoài, Hứa Gia Ngôn ở lại quê nhà học đại học, dần dần hai người liên hệ ít đi, lần gần nhất nói chuyện đã là tết âm lịch năm ngoái, Hứa Gia Ngôn gửi chúc mừng năm mới cho Kiều Mộc Sâm.

Kiều Mộc Sâm dẫn Hứa Gia Ngôn ra khỏi cửa hàng đồ cổ tới tiệm cà phê đối diện, gọi hai cốc Latte rồi cởi vest, xắn tay áo sơ mi, dáng vẻ chuẩn bị tâm sự dài dài.

Hứa Gia Ngôn gặp lại bạn cũng cảm thấy vui vẻ, miệng vẫn giữ mãi nụ cười ngây ngô: “Không phải cậu bảo sau khi tốt nghiệp tới thành phố B hay sao?”

Kiều Mộc Sâm: “Công việc yêu cầu điều động, tớ đến đây được nửa năm rồi, còn cậu thì sao? Chẳng phải cửa hàng vẫn ổn à? Sao không làm nữa?”

Hứa Gia Ngôn kể chuyện bà nội ngã và lời lãi một năm gần đây của cửa hàng.

Kiều Mộc Sâm: “Đúng là ít quá, mấy năm nay tớ không thấy mấy cửa hàng điêu khắc thủ công đơn thuần, loại này thích hợp cho mấy cậu ấm thích nghệ thuật mở ra chơi chơi thôi, chứ nếu dựa vào nó kiếm ăn thì đúng là chết đói.”

Hứa Gia Ngôn buồn rầu: “Nếu không phải bất đắc dĩ tớ cũng không muốn đóng cửa hàng, dù sao đó là tâm huyết nửa đời của ông nội.”

Kiều Mộc Sâm: “Vậy cứ giữ lại đã, biết đâu ngày nào đó mở lại.”

“Sao cậu tìm công việc lại tới cả cửa hàng đồ cổ thế?” Kiều Mộc Sâm hỏi tiếp.

Hứa Gia Ngôn: “Bọn họ nói muốn tìm nhân viên điêu khắc có kinh nghiệm.”

Kiều Mộc Sâm khiếp sợ: “Cậu vẫn muốn tìm việc liên quan đến điêu khắc?”

Hứa Gia Ngôn co quắp: “Tớ có biết làm gì khác đâu.”

Kiều Mộc Sâm ngẫm nghĩ: “Cậu không tìm được công việc thích hợp ở thành phố A đâu, ý tớ là điêu khắc ấy, nếu không cậu chuyển hướng khác xem, biết đâu nhiều cơ hội.”

Kiều Mộc Sâm nói xong lại như nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn đồng nghiệp bên cạnh, hỏi: “Anh Trần, có phải công ty chúng ta đang tuyển người không?”

Người đàn ông Kiều Mộc Sâm gọi là “anh Trần” đúng là người cùng vào cửa hàng đồ cổ, nghe Kiều Mộc Sâm nói vậy thì mở website của công ty ra, “Đúng là đang tuyển.”

Kiều Mộc Sâm búng tay, nói với Hứa Gia Ngôn: “Nếu không cậu tới công ty chúng tớ đi? Cứ theo tớ, rồi sẽ có ngày cậu hô mưa gọi gió ở thành phố A.”

Theo lời Kiều Mộc Sâm giới thiệu, công ty bọn họ chuyên về triển lãm nghệ thuật, hơn nữa có sân khấu riêng, thi thoảng nhận biểu diễn thương mại, show thời trang hoặc trang sức gì đó. Kiều Mộc Sâm phụ trách mảng marketing, hôm nay tới cửa hàng đồ cổ với mục đích là mua quà cho bên A, ai biết chưa chọn được đã gặp lại Hứa Gia Ngôn.

Tiến vào công ty Kiều Mộc Sâm đồng nghĩa với việc cậu sẽ từ bỏ nghề điêu khắc ngần ấy năm. Hứa Gia Ngôn thích điêu khắc, thích cảm giác mài giũa tỉ mỉ viên đá hoặc khối gỗ, tuy cửa hàng dưới quê nhà là tâm huyết của ông nội nhưng cảm tình cậu bỏ ra không kém ông phân nào.

Hứa Gia Ngôn thường nói cậu đã tốt nghiệp đại học ba năm, thời gian tiếp xúc với điêu khắc hơn hai mươi năm, từ ngày cầm dao khắc cậu đã trở thành bạn với từng khối gỗ hay viên đá cứng đầu. Bắt đầu từ khoảnh khắc cậu quyết định bước chân tới thành phố A, cậu đã dự cảm được khoảng cách giữa cậu và dao khắc ngày càng xa, chỉ là không ngờ ngày đó đến sớm như vậy.

Khoảng mười một giờ tối, Hứa Gia Ngôn bắt xe buýt về biệt thự.

Khu biệt thự cách trạm xe buýt khá xa, xuống xe phải đi bộ thêm nửa tiếng. Dì Vương nhắc cậu cách mười lăm phút sẽ có xe đưa đón từ trạm xe buýt về khu biệt thự, nhưng xe chỉ chạy tới mười giờ nên bà dặn cậu nhớ về trước mười giờ, nếu muộn quá thì gọi cho bà, bà lái xe ra đón.

Trước khi ra cửa Hứa Gia Ngôn còn hứa sẽ không về muộn, ai ngờ gặp lại bạn cũ, tán gẫu quên thời gian. Lúc này xe đưa đón đã hết từ lâu, cậu ngại gọi dì Vương ra đón, đang định tự đi về thì chuông điện thoại vang lên.

Hứa Gia Ngôn nhìn tên người gọi tới, nhận cuộc gọi với vẻ kinh ngạc: “Ngài Thẩm?”

Đầu kia là Thẩm Thanh Dứu, anh hỏi: “Về chưa?”

Hứa Gia Ngôn đáp: “Tôi về rồi, xin lỗi, tôi gặp lại bạn cũ nên về muộn, bây giờ tôi về nhà đây.”

Cậu nhớ trước giờ cơm tối đã gọi điện báo dì Vương, không ngờ vẫn làm phiền Thẩm Thanh Dứu.

Thẩm Thanh Dứu im lặng chốc lát, hình như nghe thấy động tĩnh bên này, hỏi: “Vẫn ở trạm xe buýt à?”

Hứa Gia Ngôn nhìn xe buýt đóng cửa rời khỏi trạm, đáp “Ừm.”

Thẩm Thanh Dứu: “Chờ tôi ở đó, tôi đón cậu.”

~Hết chương 3~