Phòng của Hứa Gia Ngôn ở tầng hai, thoạt nhìn đã được dọn từ trước, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, mùi hương thoang thoảng, cửa sổ sát đất khiến căn phòng thêm sáng sủa, giường lớn được trải ga màu xanh da trời, bên cạnh gối là một con gấu bông còn mác.

Thẩm Thanh Dứu: “Tôi không biết cậu thích màu gì nên bảo Lâm Xuyên chọn một màu hợp ý của phần đông nam giới là màu xanh. Cũng không rõ cậu thích ngủ đệm cứng hay mềm nên chọn loại có độ cứng vừa phải, tôi thấy con gấu bông kia trong cửa hàng dưới tầng công ty, trông có vẻ giống cậu nên bảo Lâm Xuyên mua về, nếu cậu thích thì ở để ở đây, không thì bỏ ra ngoài cũng được.”

Hứa Gia Ngôn nói luôn: “Thích thích, làm phiền anh quá.”

Thẩm Thanh Dứu đáp “Không sao.” rồi nhìn đồng hồ, “Cậu thu dọn trước đi đã, tôi còn vài việc cần xử lý.”

Thẩm Thanh Dứu rời đi, Hứa Gia Ngôn đứng ngẩn người trong phòng, ngài Thẩm này không giống trong tưởng tượng của cậu, tuy nhìn qua đúng là nghiêm túc, khí thế cũng khiến người ta sợ hãi nhưng nói năng và tác phong làm việc rất chu toàn, có thể thấy là người được giáo dục đàng hoàng.

Hành lý của Hứa Gia Ngôn không nhiều lắm, không cần dọn quá nhiều, cậu đứng ở mép giường cầm gấu bông Thẩm Thanh Dứu mua, ngó trái ngó phải vẫn không thấy nó giống cậu ở điểm nào, cẩn thận ngẫm nghĩ mới nhớ cậu từng gửi cho Thẩm Thanh Dứu một bức ảnh của mình, lúc ấy cậu đội một chiếc mũ màu vàng, giữa hai tai của gấu bông cũng có một chiếc mũ nhỏ.

Nhắc lại mới thấy buồn cười, cậu và ngài Thẩm tuy không quen biết nhưng từ khi cả hai còn chưa ra khỏi bụng mẹ, thậm chí hai bên ba mẹ còn chưa có con đã được chỉ định hôn ước.

Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, tốt đến mức có thể ăn chung ngủ chung, chỉ là sau đó nhà họ Thẩm vì chuyện làm ăn nên rời quê, từ đó cả hai liên hệ ít dần.

Mãi đến nửa năm trước, bà nội Hứa Gia Ngôn té ngã nên mới nhớ lại chuyện xưa, tìm ra tờ giấy viết số điện thoại nhà họ Thẩm. Nghe nói sau khi đến thành phố A, nhà họ Thẩm chủ động gọi lại cho nhà họ Hứa với mong muốn hai nhà thường xuyên liên hệ, nhưng nhà họ Hứa tự mình hiểu lấy, chuyện làm ăn nhà họ Thẩm ngày càng phát triển, đã không cùng một tầng lớp với nhà bọn họ từ lâu, vì không muốn người ta cho rằng nhà mình trèo cao nên chưa từng chủ động gọi lại.

Thời gian trôi qua, tần suất liên hệ thưa dần, cuối cùng nhà họ Hứa chuyển nhà, quan hệ giữa bọn họ xem như cắt đứt.

Lần này có gọi cuộc điện thoại kia là vì bà nội ý thức được mình đã già, không lường được mình ra đi lúc nào, bà không muốn Hứa Gia Ngôn lẻ loi hiu quạnh sống một mình trên đời nên tìm mọi cách thúc giục cậu kết hôn.

Hứa Gia Ngôn không ba không mẹ từ nhỏ, được ông bà nội nuôi lớn, ông nội đã qua đời mấy năm trước, hiện giờ hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, cậu muốn hoàn thành tâm nguyện của bà. Nhưng trên quan điểm của cậu, hôn nhân là chuyện lớn, nếu hai bên không có tình cảm thì không thể đi với nhau đến cùng.

Huống chi cậu chưa yêu ai bao giờ, lấy đâu ra đối tượng kết hôn?

Thấy Hứa Gia Ngôn trì hoãn từng ngày một, bà nội thật sự không còn cách nào khác bèn lấy số điện thoại nhà họ Thẩm ra, bảo với cậu rằng cậu và con cháu nhà họ Thẩm có hôn ước, giục cậu đến thành phố A kết hôn.

Chưa nói đến kết hôn hay không, riêng “đính hôn từ trong bụng mẹ” đã như một chuyện cười trong xã hội hiện đại, thuận miệng nói ra không sao, nhưng thật sự bắt hai người không hề quen biết tiến vào nấm mồ hôn nhân thì đúng là chuyện khó tưởng tượng nổi.

Vì trấn an cảm xúc bà nội, Hứa Gia Ngôn vẫn gọi cho nhà họ Thẩm, tưởng dãy số kia đã đi vào dĩ vãng từ đâu, nào ngờ gọi phát được luôn. Hứa Gia Ngôn trình bày tình huống bên mình cùng chuyện hôn ước với đối phương rồi bày tỏ hy vọng anh có thể giúp đỡ, ít nhất lừa bà nội trước đã.

Chỉ là không ngờ người lớn nhà họ Thẩm vẫn nhớ chuyện này, thậm chí hy vọng Thẩm Thanh Dứu giúp bọn họ hoàn thành hứa hẹn?

Trong nháy mắt ấy, Hứa Gia Ngôn cảm thấy ngài Thẩm và cậu đúng là cùng hội cùng thuyền, rõ ràng người lớn tự quyết định khi chưa có sự đồng ý của hai nhân vật chính nhưng cuối cùng lại muốn bọn họ gánh vác hậu quả.

Hứa Gia Ngôn mở vali, xếp đồ dùng cá nhân vào phòng tắm, nhìn đồng hồ rồi ra khỏi phòng.

Lúc này là bảy rưỡi tối, cả ngày nay cậu chưa ăn gì, bụng đã kêu rột rột. Thẩm Thanh Dứu không gọi cậu ăn cơm, cậu mới tới càng không dám nói gì, đứng ở cửa phòng một lúc mới xuống tầng, định ra ngoài kiếm đồ ăn.

Cậu nhớ Lâm Xuyên từng nói ngài Thẩm rất bận, có lẽ bây giờ vẫn chưa ăn, chỉ là cậu không biết khẩu vị của anh, không biết có kiêng gì không, Hứa Gia Ngôn vừa nghĩ vừa thay giày. Kết quả còn chưa thay xong đã thấy một phụ nữ trung niên mặc áo len màu cam đi vào, bà có một gương mặt tròn trịa phúc hậu, tay trái kéo vali, tay phải xách một túi rau dưa.

Hứa Gia Ngôn chớp mắt nhìn bà, nói nhỏ: “Cháu chào dì?”

Bà vội đáp lại: “Xin chào, xin chào, đây là ngài Hứa đúng không?”

Hứa Gia Ngôn: “Đúng ạ, xin hỏi dì là…”

Bà trả lời: “Dì là dì Vương, tới từ sơn trang bên kia, cậu đói bụng chưa? Xin lỗi, trước khi tới đây dì ghé qua chợ, trên đường về bị kẹt xe.”

Dì Vương thấy cậu đang xỏ giày bèn hỏi tiếp: “Cậu muốn ra ngoài à?”

Hứa Gia Ngôn ngơ ngác: “Cháu ra ngoài kiếm đồ ăn.”

“Ấy, kiếm cái gì, mau vào ngồi đi, bây giờ dì nấu cơm.” Dì Vương tay chân nhanh thoăn thoắt, đặt vali một bên rồi mang túi rau vào phòng bếp.

Hứa Gia Ngôn chần chờ nhìn bóng lưng bà một lát rồi đổi lại dép lê, đi vào phòng khách.

Ngồi trong phòng khách có thể nghe thấy tiếng nước “rào rào”, Hứa Gia Ngôn ngồi không được tự nhiên, đứng dậy đi đến cửa phòng bếp, hỏi: “Dì Vương, có cần cháu hỗ trợ không ạ?”

Dì Vương quay đầu nhìn cậu, động tác cắt rau không dừng lại: “Không cần, cậu cứ nghỉ ngơi đi, chờ dì hơn mười phút nữa, đảm bảo bữa tối đúng giờ.”

Hứa Gia Ngôn: “Cháu không vội ạ, dì cứ làm từ từ.”

Dì Vương áy náy: “Đúng là dì tới chậm, tối hôm qua ông chủ đã dặn tới sớm một chút mà dì quên bên này hay tắc đường, nếu không dì chuẩn bị cho cậu ít đồ ngọt lót bụng nhé.”

Dì Vương nói xong thì đặt dao xuống định đi ra ngoài, đi được nửa đường thì vỗ trán: “Xem trí nhớ của dì kìa, từ nhỏ ngài Thẩm đã không thích đồ ăn vặt, trong nhà hẳn không dự trữ, nếu cậu không chê thì ăn cái này trước vậy, đây là bánh quy sáng nay dì lấy bên sơn trang đấy.”

Dì Vương vừa nói vừa lấy một túi bánh quy trứng muối ra đưa cho Hứa Gia Ngôn. Hứa Gia Ngôn vốn không định lấy nhưng không từ chối được, cuối cùng nói tiếng “Cháu cảm ơn dì.”

Dì Vương: “Không cần cảm ơn, sau này dì lo chuyện ẩm thực cho cậu, cậu thích ăn gì cứ nói là được.”

Hứa Gia Ngôn vội đáp: “Cháu không kén ăn ạ.”

Dì Vương: “Thế thì tốt quá, cậu không biết đâu, từ nhỏ ngài Thẩm đã kén ăn, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, khó chiều lắm.”

Như sợ ai đó nghe thấy, dì Vương nhìn ra phía ngoài cửa, ra hiệu Hứa Gia Ngôn giữ bí mật.

Hứa Gia Ngôn lập tức hiểu ý gật đầu rồi hỏi: “Dì… được ngài Thẩm mời đến ạ?”

Dì Vương: “Coi như là thế, thật ra dì làm việc ở sơn trang đã hơn hai mươi năm, hôm nay mới được điều tới đây.”

“Sơn trang là…?”

“Cẩm tú sơn trang – nhà tổ nhà họ Thẩm, ba ngài Thẩm cùng ông bà chủ đều ở bên đó.”

Hứa Gia Ngôn bẻ bánh quy bỏ vào miệng, nhìn quanh phòng bếp, nơi đây không nhiễm một hạt bụi, thoạt nhìn không hay được dùng, tất cả đồ dì Vương dùng đều là mới mua, bao gồm gia vị và nồi niêu xoong chảo.

“Ngài Thẩm không nấu cơm ạ?”

“Haha, cậu ấy có nấu bao giờ đâu.”

“Thế anh ấy không ăn ở nhà ạ?”

“Không, cậu ấy ăn ở công ty, dì không biết cụ thể, dù sao cậu ấy chẳng bao giờ xuống bếp, cũng lâu rồi cậu ấy không về nhà.”

“Vậy bây giờ anh ấy…”

“Cậu ấy dọn tới đây, trước đều ở phòng nghỉ trong công ty, như thế tiện cho công việc, nơi này tuy thoải mái nhưng cách xa công ty.”

Hứa Gia Ngôn cầm bánh quy dì Vương cho vào phòng ăn, quay đầu nhìn lên tầng ba, cậu không biết Thẩm Thanh Dứu ở phòng nào, cũng không xác định được anh còn ở nhà hay không. Có khi anh đã ra ngoài trong khi cậu sửa soạn hành lý, cũng có thể anh vẫn làm việc ở nhà.

Lúc dì Vương bưng đồ ăn lên Thẩm Thanh Dứu còn chưa xuất hiện, dì Vương bảo không cần chờ, ngài Thẩm rất ghét bị quấy rầy khi đang bận rộn, nếu anh đói bụng sẽ bảo dì nấu cơm, không cần lo cho anh.

Mười giờ tối, tầng ba sáng đèn.

Thẩm Thanh Dứu ra khỏi phòng làm việc, tay cầm một cốc cà phê. Anh định vào phòng bếp pha một cốc cà phê thì thấy phòng ăn còn sáng đèn.

Theo lý mà nói, giờ này dì Vương đã hết việc, hẳn không ở bên trong. Thẩm Thanh Dứu pha cà phê xong thì đi qua phòng ăn, vốn định kiểm tra xem có phải dì Vương quên tắt đèn không, lại phát hiện có người ngồi cạnh bàn ăn.

Người này không ai khác chính là Hứa Gia Ngôn mới tới thành phố A vào chiều nay.

Hứa Gia Ngôn nhắm mắt, một tay đặt trên bàn, tay còn lại chống cằm, thoạt nhìn rất buồn ngủ, không ngừng gật gù, ánh đèn chiếu vào gương mặt trắng nõn, giống hệt bức ảnh cậu gửi cho anh, hàng mi cong vút, mũi thon nhỏ, trông không giống đàn ông hai mươi lăm tuổi.

Đột nhiên cằm trượt khỏi tay, Hứa Gia Ngôn giật mình.

Cậu mở mắt lập tức thấy Thẩm Thanh Dứu, vội đứng dậy: “Ngài Thẩm, anh bận xong rồi à?”

Thẩm Thanh Dứu: “Sao cậu còn ở đây?”

Hứa Gia Ngôn: “Chờ anh ăn cơm.”

“Chờ tôi?”

“Đúng vậy, dì Vương nói anh vẫn làm việc trên tầng nên tôi cứ để anh thong thả.”

Ánh mắt anh cố định trên gương mặt cậu một lát rồi đặt cốc cà phê xuống bàn: “Bây giờ đã mười giờ, cậu vẫn đợi tôi?”

Hứa Gia Ngôn: “Không, tôi ăn một ít rồi.”

Thẩm Thanh Dứu nhíu mày, anh chú ý đồ ăn trên bàn, bốn món một canh, cơ bản là chưa được động đũa, “Cậu ăn cái gì?”

Hứa Gia Ngôn cảm thấy anh hơi không hài lòng, nói nhỏ: “Bánh quy trứng muối.”

Thẩm Thanh Dứu: “Bánh quy?”

“Ừm, mặn mặn, có chút vị ngọt nữa.” Cậu không muốn thảo luận thêm về chủ đề này nên bưng bát canh lên, “Món này nguội rồi, tôi hâm nóng lên đã.”

Thẩm Thanh Dứu: “Tôi làm.”

Hứa Gia Ngôn kinh ngạc: “Anh biết dùng bếp gas?”

Thẩm Thanh Dứu hỏi lại: “Tại sao không?”

“Dì Vương bảo bình thường anh không nấu cơm, tôi còn tưởng anh không biết dùng đồ trong bếp.”

“Không đến mức ấy, tôi dùng được những đồ đơn giản.”

Thẩm Thanh Dứu bưng canh vào bếp, đặt nồi lên, rồi nhìn bốn món trên bàn, bưng lần lượt ra hâm nóng lại.

Hứa Gia Ngôn đi theo nhưng thực tế không giúp được gì, hơn mười phút sau, đồ ăn hâm nóng xong, hai người ngồi lại bàn ăn.

Hứa Gia Ngôn đói đến nỗi bụng lép xẹp, chờ Thẩm Thanh Dứu ăn miếng đầu tiên rồi mới động đũa.

“Tài nấu nướng của dì Vương đỉnh quá!”

Thẩm Thanh Dứu: “Dì ấy có chứng nhận đầu bếp cao cấp.”

“Cao cấp?!”

“Ừ.”

“Khó trách.”

Hai mắt Hứa Gia Ngôn sáng ngời, mỗi lần ăn được miếng ngon thì ánh sao trong mắt như lóe tới lóe lui, Thẩm Thanh Dứu nói: “Lần sau ăn cơm không chờ chờ tôi.”

Hứa Gia Ngôn: “Thế sao được, tôi là người ngoài, đâu ra chuyện chủ nhà chưa ngồi vào bàn mà mình đã ăn chứ.”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu không giống.”

Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Không giống chỗ nào?”

Thẩm Thanh Dứu: “Dù cậu nghĩ thế thì thì trong suy nghĩ của tôi, cậu lấy tư cách đối tượng kết hôn tương lai ở lại đây, không phải người ngoài bình thường nên không cần quá câu nệ.”