Bối Di cứ tưởng thư ký Đổng đã đi rồi nhưng không, một lúc sau anh ta bắt đầu quay lại.

“Bối tiểu thư, coi như là vì tôi, cô có thể nhận những món đồ này hay không ạ?”

Hai mắt thư ký Đổng long lanh như sắp khóc đến nơi.

Giọng nói cũng run rẩy đến bất ngờ.

Bối Di vẫn kiên quyết không lấy:

“Thư ký Đổng, tôi đã nói là tôi không lấy rồi mà, anh đừng làm khó tôi nữa.”

Anh ta mặc kệ dúi đống đồ vào tay cô, đồng thời nói:

“Bối tiểu thư, xem như cô cứu tôi, hãy nhận lấy chúng đi mà.

Thế nhé, tôi xin phép.”

Dứt lời, anh ta liền phi ra khỏi đó với tốc độ ánh sáng.

Bối Di ngây người, phút chốc hiểu ra tất cả những chuyện kỳ quái này chắc chắn là do Quân Dư Thần bày ra chứ không còn ai khác nữa.

Cô bưng đống đồ đó vào trong phòng làm việc của anh, thậm chí không cần gõ cửa mà xông thẳng vào.

Ánh mắt Quân Dư Thần hơi sáng lên khi nhìn thấy cô nhưng ngay sau đó lập tức bị hành động của cô làm dập tắt.

“Quân tổng, đống quà này tôi không nhận được đâu.

Mong anh đừng ép thư ký Đổng nữa.”

Bối Di đặt chúng lên bàn làm việc của anh, vẻ mặt Quân Dư Thần rất khó coi, bầu không khí căng thẳng lan toả khắp xung quanh.

Cô xoay người định đi thì giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên:

“Em mà ra khỏi cánh cửa đó thì biết tay tôi.”

Bước chân cô dừng lại…

Bối Di quay người nhìn anh:

“Quân tổng, tôi không thích như vậy, anh đừng ép tôi.”

Lông mày anh nhíu chặt với nhau, anh đang ép cô sao? Mua đồ cho cô mà là ép cô sao? Biết bao cô gái muốn còn không được vậy mà cô hết lần này tới lần khác đều từ chối anh.

Lòng tự trọng của Quân Dư Thần sao mà chịu đựng được.

“Bối Di, em đừng quên thân phận của mình là gì.

Nghĩa vụ của em là gì, em đừng tưởng tôi đối xử tốt với em là em muốn làm gì cũng được.”

Nghe câu này, trong lòng Bối Di bỗng chốc nhói lên một cái.

Đúng vậy, cô không được quên nghĩa vụ của mình là một tình nhân, là bảo mẫu của anh.

Bối Di nhìn anh cười nhạt:

“Tất nhiên rồi Quân tổng, tôi không quên đâu.”

Quân Dư Thần hít sâu một hơi:

“Vậy tôi muốn em nhận lấy chúng.”

Một lát sau, cô tiến tới bàn làm việc của anh, cuối cùng cô cũng phải khuất phục trước anh mà thôi.

“Quân tổng, vậy được rồi chứ? Tôi xin phép ra ngoài đây.”

“Khoan đã.” Quân Dư Thần một lần nữa gọi giật cô lại.

“Còn có chuyện gì sao?”

Anh ngoắc tay bảo cô lại gần mình, Bối Di vừa mới tiến được vài bước thì sau gáy đã bị kéo mạnh, giây sau bờ môi anh đào bị anh chiếm cứ.

Bối Di sửng sốt, anh dùng ánh mắt của mình cảnh cáo cô.

Cô không dám phản kháng, bờ môi cứ thế bị anh giày vò, hơi thở nồng nàn bao trọn khuôn miệng nhỏ, hô hấp cũng bị đoạt mất.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên thì Quân Dư Thần mới chịu buông cô ra.

Anh lưu luyến nhìn đôi môi cô bị anh hôn tới nỗi sưng đỏ.

Còn Bối Di nhanh chóng lùi về sau, cúi gằm mặt đi nhanh ra ngoài.

Quân Dư Thần đợi khi cánh cửa đóng lại mới thu ánh mắt về đặt về chiếc di động trên bàn.

“Quân tổng, xin lỗi vì gọi anh bất chợt thế này, nhưng kết quả xét nghiệm đã có rồi ạ.”

Bác sĩ Triệu là bác sĩ riêng của Quân gia nên anh rất an tâm.

Giọng nói của Quân Dư Thần hơi hồi hộp:

“Ông nói đi.”

“Kết quả…không có cùng huyết thống ạ.”1

Ông ta vừa dứt lời, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

Lát sau, giọng anh mới vang lên:

“Vậy sao? Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”

Bác sĩ Triệu chưa kịp nói gì thêm thì anh đã cúp máy.

Quân Dư Thần cảm thấy hụt hẫng khi kết quả kiểm tra không như những gì mà anh mong đợi.

Anh hy vọng vào việc Quân Duệ là con của Bối Di đến vậy sao?

Dẫu biết sự thật là không phải rồi mà anh vẫn không thể chấp nhận ngay lúc này được.

Tựa người vào ghế, một tay day day sống mũi của mình, Bối Di à Bối Di, rốt cuộc em đã làm gì khiến cho tôi trở thành như thế này?

Giống như là một sự trùng hợp, điện thoại của anh vang lên một lần nữa, Quân Dư Thần liền bắt máy ngay không thèm nhìn số điện thoại của người gọi đến.

“Alo? Kết quả có phải là nhầm rồi không?”

“Kết quả? Nhầm cái gì? Cậu nói gì vậy Dư Thần?”

Thời Khuynh Ngang gãi gãi đầu, anh nhìn số điện thoại mới phạt hiện ra người đó không phải là bác sĩ Triệu, giọng điệu tức khắc thay đổi.

“Cậu gọi có chuyện gì?”

Thời Khuynh Ngang hơi tủi thân:

“Không có chuyện gì thì không gọi được hay sao? Mà ban nãy cậu mới nói gì? Hay là cậu đã kiểm tra DNA của Tiểu Duệ rồi?”

“Không phải chuyện của cậu.” Quân Dư Thần lạnh giọng nói.

Thời Khuynh Ngang đâu có ngu mà không biết, anh ta nhếch môi cười, trăm phần trăm là Quân Dư Thần ăn một quả bom xịt rồi.

“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà cậu không nghe, trên đời này làm gì có chuyện khó tin như thế.”

“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”

Quân Dư Thần vừa định ấn nút thì Thời Khuynh Ngang vội vã ngăn cản:

“Ấy… từ từ đã.

Có chuyện thì tôi mới gọi cho cậu chứ.”

“Mau nói.”

Anh ta trề môi, đáp:

“Quán bar của cậu xảy ra chuyện rồi.

Dạo này cậu quan tâm tới cô nhân tình bé nhỏ nên không biết gì à?”.