Quân Dư Thần phút chốc ngây người vì câu hỏi của thư ký Đổng.

Thích Bối Di sao?

Không thể nào….

“Tổng giám đốc, đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi ạ.

Nếu không phải thì thôi ạ.”

Thư ký Đổng lí nhí lên tiếng.

Quân Dư Thần tặng cho anh ta một ánh mắt như hình viên đạn, sau đó đuổi anh ta ra ngoài.

Thư ký Đổng như được đặc xá, ba chân bốn cẳng chạy ra.

Những cảm xúc mà anh chưa từng có giờ đây xuất hiện khi ở bên cạnh Bối Di.

Chẳng lẽ đúng là anh thích cô như lời của thư ký Đổng nói?

Quân Dư Thần suy nghĩ một lúc lâu mà không tìm ra đáp án.

Cho tới khi Bối Di mang tài liệu vào cho anh, anh mới bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình.

“Quân tổng, tôi đã sửa lại tài liệu rồi ạ, anh xem có chỗ nào sai không?”

“Ừm.” Quân Dư Thần chỉ khẽ “ừm” một tiếng, còn không hề nhìn cô lấy một cái.

Bối Di thầm nghĩ anh vẫn còn để tâm tới chuyện lúc nãy hay sao?

Cô mấp máy môi, đột nhiên nói ra:

“Quân tổng, chuyện lúc nãy không phải như anh nghĩ đâu.”

“Chuyện gì?” Anh hỏi.

Bối Di hơi lúng túng:

“Chuyện…cuộc điện thoại ban nãy, ý của tôi không phải là như thế.”

Cô không hiểu tại sao muốn giải thích nó với anh nữa, nhiều lúc đơn giản chỉ là muốn mà thôi…Quân Dư Thần nhìn cô không chớp mắt, càng làm tăng thêm sự hồi hộp trong cô.

“Ý của em là, tôi đã hiều lầm nó rồi sao?”

Khi hỏi câu đó, trong lòng anh có chút mong chờ.

Bối Di càng bối rối tợn, cô biết giải thích thế nào đây? Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc hiện tại trong cô nữa.

Hai tay nhỏ bên dưới bấu chặt vào vạt váy, Bối Di cúi đầu lộ ra cái xoáy nhỏ đáng yêu giữa tóc.

Sự kiên nhẫn của anh đứt phựt, Quân Dư Thần vươn tay kéo tuột cô vào trong lòng.

“Em muốn giải thích cái gì?”

Thanh âm anh ngay sát bên cạnh cô, Bối Di chưa kịp phản ứng, vẻ mặt sững sờ ngây ngốc.

“Nói đi, có phải là…em thích tôi rồi hay không?”

Ngón tay anh mân mê gò má mềm mại của cô, đôi đồng tử sâu không thấy đáy như muốn xoáy sâu vào trong tâm can Bối Di.

Thích anh sao?

Không thể nào!

Bối Di bất ngờ đẩy phắt anh ra.

“Quân tổng, anh nói gì thế? Tôi sao có thể thích anh được.”

Vẻ mặt anh tức khắc tối sầm lại.

Một nỗi bực bội không tên dâng lên tới nỗi anh không thể kiểm soát được mà bóp chặt cổ tay cô.

“Tôi cũng nghĩ vậy, em cũng đừng nên thích tôi, Bối Di!”

Bối Di kêu lên một tiếng, bấy giờ Quân Dư Thần mới chịu buông tay, nhưng cổ tay cô đã bị hằn một vệt đỏ.

Cô bỏ ra ngoài, vô tình chạm mặt thư ký Đổng, liền cúi gằm mặt xuống.

Quân Dư Thần giận dữ vò nát tập tài liệu trong tay, thư ký Đổng thấy thế thức thời không dám đi vào làm phiền anh nữa.

Bối Di trở về chỗ ngồi của mình, tay còn lại ôm cổ tay đau nhức, suýt chút nữa cổ tay cô bị anh bẻ gãy.

Đáng lẽ cô không nên giải thích gì cả mới phải, cô hy vọng gì ở một người đàn ông ác ma như Quân Dư Thần cơ chứ?

Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên tiếng tin nhắn của anh:

“Tôi xin lỗi, ban nãy tôi không cố ý.”

Bối Di không buồn trả lời lại, anh đánh người ta xong rồi lại xoa dịu ư?

Quân Dư Thần chốc chốc lại nhìn điện thoại nhưng nó vẫn im lìm.

Anh buồn bực cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.

Anh biết mình đã sai lầm rồi, ban nãy không nên ra tay với cô, nhưng lòng tự ái của người đàn ông khi đó bị động chạm khiến Quân Dư Thần không kiểm soát được hành vi.

Ném điện thoại trở về mặt bàn, anh chẳng có chút kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ nào, liền lên mạng tìm thử xem.

“Cách dỗ dành con gái hết giận…”

Quân Dư Thần nhấp chuột vào, đa số đều nói chỉ cần tặng quà là con gái sẽ hết giận nhưng anh chẳng biết Bối Di thích gì.

Thư ký Đổng lại bị gọi vào trong phòng một lần nữa.

Quân Dư Thần bắt anh ta bằng mọi cách phải khiến Bối Di hết giận.

Anh ta khóc không ra nước mắt, một lát sau xuất hiện trước mặt Bối Di với một đống đồ trên tay.

“Thư ký Đổng, có chuyện gì thế?”

Cô không nhìn thấy mặt của anh ta đâu mà chỉ thấy một núi đồ trước mắt.

“À…” Anh ta đặt vô số hộp lên bàn chất thành một ngọn núi nhỏ, bèn nói:

“Bối tiểu thư, cô mở ra xem thử đi.”

“Cái gì vậy?”

Bối Di thử mở mấy hộp ra xem, nào là vòng tay hột xoàn, thêm váy vóc túi xách hàng hiệu, mấy thứ này là gì?

“Tôi không hiểu ý của anh lắm?”

Thư ký Đổng trả lời:

“Bối tiểu thư, cô có thích không?”

Chuyện này là sao? Tự nhiên thư ký Đổng lại mua quà cho cô? Hay đây là ý của Quân Dư Thần? Anh muốn dùng chúng để xin lỗi cô à?

Bối Di lạnh mặt, đẩy đống đồ về tay anh ta, nhàn nhạt đáp:

“Cảm ơn anh, tôi không thích.

Cũng không cần.”

Thư ký Đổng ngây người, đại đa số con gái đều thích quà như vậy, thế mà Bối Di lại không thích, anh ta phải làm thế nào đây?

“Bối tiểu thư, thực ra tổng giám đốc không hề có ý xấu.

Chỉ là…”

“Thư ký Đổng, tôi còn nhiều việc lắm, phiền anh mang chúng ra ngoài đi.”

Bối Di lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.

Thư ký Đổng tiu nghỉu chẳng biết làm thế nào, cũng không dám báo cáo lại cho Quân Dư Thần biết..