Lộ Lục Quân trở về nhà chính của mình , Lộ Quân Dao nghe thấy tiếng xe chạy vào sân , cô bé nhanh chóng chạy ra, vui vẻ mà reo lên

“ A, baba về rồi “

Lộ Lục Quân bước xuống xe , nhìn thấy hình bóng nhỏ bé đứng trước cửa chờ mình, lòng tràn ngập sự ấp áp.

Hắn đi đến ôm lấy Quân Dao vào trong lòng , yêu thương hôn nhẹ má cô bé

“ Sao lại ra đây ? Con không thấy lạnh sao ? “

Quân Dao ôm lấy cổ hắn “ Không lạnh, con muốn ra đón ba thôi “

Hắn ôm Quân Dao đi vào bên trong , Cẩn Y đứng trong bếp đang chuẩn bị bữa tối quay lại nhìn thấy hai người yêu thương nhau , trong lòng cô ta lại thấy vui vẻ .

“ Anh về rồi sao ? Mau vào đây ăn cơm đi “

Hắn liếc nhìn cô ta “ Ừ “

Lộ Lục Quân bé Quân Dao vào phòng ăn , đặt cô bé ngồi bên cạnh mình , cùng thưởng thức bữa ăn gia đình .

Ting ting

Tiếng điện thoại vang lên , Lộ Lục Quân lấy điện thoại từ trong túi áo ra , nhìn dòng chữ hiện lên màn hình, nhíu chặt mày

“ Có chuyện gì ? “

“ Thiếu gia , cô Lam ngất xỉu rồi , hiện đang được bác sĩ khám.

“ Cái gì ? Tại sao lại ngất xỉu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? “

Không biết bên kia nói gì , Lộ Lục Quân liền bỏ dở bữa ăn , nhanh chóng rời đi.

Cẩn Y nhìn theo bóng lưng hắn

“ Lục Quân , anh muốn đi đâu ? Anh không ăn tối sao ? “

Hắn không quay đầu, chỉ lạnh nhạt đáp một câu “ Cô và con ăn đi , tối nay tôi không về “

Nói xong liền rời đi , bỏ mặc hai mẹ con cô ta ngồi đó.

Cẩn Y tức giận siết chặt đũa trong tay , chắc lại là con nhỏ Nhược Vũ kia ! Con nhỏ đáng chết !

….

Lộ Lục Quân chạy xe như điên ngay trong đêm đến biệt thự vùng ngoại ô, hắn vội vã đi vào bên trong biệt thự , một mạch đi đến phòng ngủ của cô , nhìn đám người đứng bên cạnh giường của cô , đáy mắt hiện ra tia khó chịu.

Hắn bước đến nhìn người con gái nằm trên giường , lòng đau như cắt “ Cô ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ đứng khám cho cô , cuối đầu cung kính với hắn “ Cô Lam giờ đã ổn định lại rồi ạ , ngài không cần phải lo lắng.

Hắn im lặng gật đầu , bác sĩ thấy vậy cũng yên lặng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Liên Thành và hắn .

Hắn im lặng một lúc sau đó lên tiếng “ Sao cậu lại ở đây ? “

Liên Thành khẽ cười “ Tôi muốn đến gặp cậu không được sao ? “

Lộ Lục Quân liếc nhìn “ Tại sao cậu lại biết tôi ở đây ? Theo dõi sao ? “

Anh ta nhún vai “ Cậu đoán xem ? “

Lộ Lục Quân không đáp , hắn quan sát gương mặt cô gái trên giường , bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt cô.

Liên Thành nhìn thấy vậy lập tức lên tiếng

“ Cậu thật sự muốn quay lại với Nhược Vũ sao? “

“ Cô ấy là vợ của tôi “

“ Vậy còn Cẩn Y với Quân Dao thì sao ? Cậu sẽ bỏ mặc hai người họ sao ? Không phải hai người đã yêu nhau tận mấy năm trời sao ? Nói bỏ là bỏ ? “

Lộ Lục Quân im lặng không đáp , lại càng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Liên Thành cũng bất lực không nói , anh ta đi ra khỏi phòng ngủ .

…..

Về phía Từ Bách Vũ , từng trận đòn roi rơi xuống người anh , tiếng vun vút của cây roi vang lên trong không khí , vết thương loang lổ khắp cơ thể , từng giọt máu rơi xuống nền đất lạnh.

Từ Thành dùng roi đánh trên người anh, lực đánh vô cùng mạnh mẽ, gương mặt anh tuấn của Từ Bách Vũ trở nên trắng bệch đến đáng thương , cắn răng mà chịu đựng .

“ Tao có phải đã rất khoang dung với mày rồi không ? Dám hỗn láo trước mặt tao như vậy ? “

“ Mày đã quên những gì tao đã dặn sao ? Hay mày muốn tao giết chết con nhỏ kia thì mày mới chịu nghe lời ? “

Từng lời nói cay nghiệt vang lên , Từ Bách Vũ cắn răng , đôi mắt đỏ lựng hiện lên những tia máu , anh liếc nhìn ông ta

“ Nếu ông dám động đến một sợ tóc của cô ấy , tôi nhất định sẽ khiến ông hối hận ! “

“ Mẹ kiếp , mày dám đe doạ tao ? “

Từng đợt vụt roi rơi xuống tấm lưng to lớn của anh , Từ Bách Vũ dường như không thể chịu đựng thêm nhanh chóng đưa tay bắt lấy dây roi , mạnh tay dựt lấy một cái khiến Từ Thành mất thăng bằng mà xém ngã về phía trước.

Từ Bách Vũ chậm rãi đứng dậy , ném dây roi sang một bên

Anh hừ lạnh “ Đừng tưởng tôi đây không thể chống lại ông ! Tôi bây giờ và năm đó không giống nhau ! “

Nói xong anh liền rời đi , máu thấm ướt chiếc áo sơ mi anh đang mặc trên người, trợ lý bên cạnh cũng đi đến đỡ lấy anh , gương mặt đầy lo lắng

“ Thiếu gia, cậu không sao chứ ? “

“ Không sao.

Chuyện tôi giao cho cậu sao rồi ? Đã tìm được chưa ? “

“ Đã tìm thấy , là một khu nhà ở ngoại ô “

“ Mau chuẩn bị xe đến đó ! “

“ Vâng ! “

Nhược Vũ , hãy chờ anh , anh đến cứu em !

…..

Lam Nhược Vũ từ trong mơ , từng mảnh vụn kí ức nhanh chóng ùa về , hình ảnh người đàn ông cô yêu nhất từng chút một lừa dối cô , hình ảnh người cha cô yêu thương lại vì cô mà bị bắt , những khung cảnh bị hắn hành hạ , ép buộc , những vết máu loang lổ, những tiếng súng cùng tiếng la hét vang lên trong đầu.

Lam Nhược Vũ giật mình mở mắt , mồ hôi trên trán đầm đìa , hốc mắt lại đỏ ửng , cô đưa tay ôm lấy gương mặt của mình .

Cô nhớ ra rồi , nhớ ra tất cả rồi .

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình , sự căm ghét cùng hận thù dâng lên trong lòng.

Chính người đàn ông này đã khiến cô trải qua rất nhiều đau khổ từ thể xác lẫn tinh thần , cứ nghĩ hắn là tri kỉ cả đời nhưng không ngờ lại là tên khốn cướp hết đi mọi thứ của cô .

Lam Nhược Vũ muốn đưa tay bóp chết hắn ngay tức khắc nhưng lại nghĩ đến những chuyện hắn đã làm với mình , làm sao cô có thể để hắn chết nhanh như vậy được ?

Cô vuốt ve gương mặt mà cô từng yêu , từng cả thanh xuân của mình để đánh đổi.

Nếu như không xảy ra những chuyện đó thì liệu cô và hắn có đến mức như bây giờ ?

Lộ Lục Quân cảm nhận được bàn tay đang vuốt ve gương mặt mình, hắn chậm rãi mở mắt nhìn cô “ Dậy rồi ? “

Lam Nhược Vũ tỏ vẻ bình tĩnh , cô ôm chầm lấy hắn “ Em rất sợ “

Hắn ôm lấy cô vào lòng , giọng nhẹ nhàng an ủi “ Làm sao vậy ? “

“ Em mơ thấy có một người đàn ông đã chỉa súng vào em , anh ta nổ súng sau đó em đã ngã xuống , máu chảy rất nhiều, em rất sợ “

Lời nói này như đã kích hắn, bàn tay hắn siết chặt thành quyền.

Lam Nhược Vũ như cảm nhận được , môi nhỏ khẽ nhếch lên sau đó lại ôm chặt lấy hắn mà nức nở “ Có phải em sẽ chết không ? Em không muốn chết , không muốn rời xa anh “

Hắn vỗ nhẹ lưng cô , dường như trấn an cô cũng như bản thân mình “ Không sao, đó chỉ là mơ thôi , anh sẽ không để em có chuyện gì đâu “

Tất cả là quá khứ , hắn nhất định sẽ bảo vệ cô , không để cô phải rơi vào tình cảnh nguy hiểm , không để cô phải rời xa hắn .

“ Thiếu gia , không hay rồi.

Người của Từ Bách Vũ đến chặn trước cổng biệt thự của chúng ta”

Cái gì ?

Từ Bách Vũ , anh ấy….