7:00 PM tại nhà hàng Bắc Kinh .

Từ Bách Vũ cùng Từ Thành ngồi bên trong phòng vip của nhà hàng, đối diện với hai người là Mộ Thư Nhiên cùng cha của cô ta Mộ Nhất cùng nhau dùng bữa.

Cả hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Từ Thành nhìn Mộ Thư Nhiên phía đối diện, gương mặt ôn hoà “ Nhiên Nhiên của chúng ta ngày càng xinh đẹp , không khác gì mẹ của con bé.

Mộ Thư Nhiên khẽ cười “ Bác Từ cũng như xưa , không già đi chút nào ạ “

Từ Thành bật cười “ Thật khéo ăn nói, rất hợp làm con dâu của Từ gia ta “

Mộ Thư Nhiên mỉm cười không đáp , mắt vẫn dán lên người Từ Bách Vũ không rời .

Mộ Nhất nhấp rượu, ông nhìn Từ Bách Vũ “ Bách Vũ cũng ra dáng đàn ông thành đạt nhỉ? Mấy năm không gặp không ngờ cháu lại trở thành tổng giám đốc của Hải Thành rồi “

Từ Bách Vũ lạnh nhạt đáp lại “ Tôi cũng không ngờ bản thân lại được như bây giờ, chắc cũng nhờ con gái bác đã giúp đỡ đấy “

Lời nói như mang vài phần chế giễu khiến Mộ Nhất cười trừ ngượng ngùng.

Mộ Thư Nhiên cũng nhận ra liền mỉm cười

“ Không ngờ em lại có công lao lớn như vậy , anh nhất định phải trả thù lao cho em đấy “

Anh cười lạnh “ Đương nhiên tôi phải trả lại thù lao cho cô rồi , trả gấp bội ! “

Mộ Thư Nhiên im lặng không đáp lại , dường như có chút sợ hãi , cầm ly rượu lên uống một ngụm .

Từ Thành nhíu mày “ Mày nói cái gì vậy hả? “

Từ Bách Vũ nhướng mày , tay lắc nhẹ ly rượu trong tay “ Tôi chỉ đang nói sự thật thôi “

“ Mày….

Mộ Thư Nhiên nhanh chóng lên tiếng “ Bác trai, bác đừng nóng giận.

A Vũ nhất thời nóng giận nên mới nói như vậy thôi , sau này gả vào cháu nhất định sẽ giúp anh ấy hiểu chuyện hơn.

Sẽ không để anh ấy lại gần người phụ nữ đã từng có chồng kia… “

Chưa đợi Mộ Thư Nhiên nói hết thì tiếng răng rắc vang lên , cả ba người đều nhìn về phía anh.

Ly rượu trong tay Từ Bách Vũ bị bóp đến vỡ nát , chất lỏng màu đỏ chảy xuống cổ tay, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô ta

“ Tôi cho phép cô nói xấu đến cô ấy sao ? Cô nghĩ bản thân mình tốt đẹp lắm à ? Gả vào Từ gia sao ? Cô cũng ảo tưởng quá rồi đấy ! “

“ Từ Bách Vũ ! “

Anh nhìn về phía Từ Thành “ Ông cũng đừng mong tôi sẽ cuối đầu trước ông ! Năm đó cũng vậy thì bây giờ cũng thế thôi ! “

“ Mày đã quên chuyện gì xảy ra rồi sao ? “

“ Quên ? Tôi vẫn nhớ kĩ nó nhưng sẽ không vì điều đó mà ông có thể sai khiến tôi ! “

Dứt lời , Từ Bách Vũ cười lạnh rồi rời đi , mặc cho ba người ngồi lại với sự ngỡ ngàng.

Mộ Nhất nhìn Từ Bách Vũ rời đi , bắt đầu lạnh giọng “ Từ Thành , vậy là sao ? Vậy hôn ước giữa bọn trẻ thế nào ? “

Từ Thành day hai bên thái dương “ Yên tâm đi , tôi nhất định sẽ cho Thư Nhiên gả vào Từ gia “ sau đó ông ta nhìn về phía cô “ Chuyện này đành nhờ vào con “

Mộ Thư Nhiên cười ,đáy mắt hiện ra tia nham hiểm “ Bác yên tâm , con sẽ phối hợp ! “

……

Từ Bách Vũ vừa ra khỏi nhà hàng thì phải đụng mặt với Lộ Lục Quân cũng bước ra từ nhà hàng , hai người đối mắt nhìn nhau .

Lộ Lục Quân bước đến trước mặt anh , giọng nói đầy sự chế giễu “ Là anh sao? Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây “

Từ Bách Vũ nhìn thấy hắn liền tức giận , bước đến nắm lấy cổ áo hắn “ Nhược Vũ đâu ? Mày đem cô ấy đi đâu rồi ? “

Lộ Lục Quân bình tĩnh , nở nụ cười khinh thường “ Anh Từ đây là muốn hỏi vợ tôi làm gì ? Cô ấy đương nhiên là ở với tôi rồi ? “

“ Mẹ kiếp ! Mày tốt nhất đừng có đụng đến một sợi tóc nào của cô ấy, nếu không tao sẽ không tha cho mày ! “

Lộ Lục Quân nhếch môi cười, hắn đẩy Từ Bách Vũ ra , chậm rãi sửa lại cổ áo “ Mày đừng mơ tưởng đến Nhược Vũ nữa , cô ấy là vợ của tao , thuộc về một mình tao ! “

Từ Bách Vũ nghe vậy thì cười khinh “ Vợ ? “ anh ghét sát người vào , nói vào tai hắn “ Cô ấy nhớ lại thì sao ? Ngay cả tư cách làm chồng mày cũng không có ! “

Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Lộ Lục Quân tức giận siết chặt tay .

Từ Bách Vũ ! Tao nhất định sẽ không tha cho mày .

…..

Ở biệt thự cách xa thành phố , Lam Nhược Vũ một mình ngồi bên ngoài khuôn viên, ngồi trên xích đu đung đưa chân theo làn gió , ánh mắt đượm buồn không thể tả .

Cô nhớ A Vũ , thật sự rất nhớ anh .

Không biết từ khi nào , phía sau xuất hiện một người đàn ông , anh ta từng bước đi đến tiến về phía cô.

Lam Nhược Vũ nghe thấy tiếng bước chân , cô nghĩ đó là Lộ Lục Quân liền lên tiếng

“ Anh về rồi sao ? “

Người đó không đáp lại , cô nhíu mày quay đầu , bóng dáng Liên Thành xuất hiện trước mắt .

“ Anh… anh là ai ? Sao lại ở đây ? “

Liên Thành không đáp , ánh mắt đầy sự kinh ngạc.

Không ngờ Lam Nhược Vũ lại còn sống.

Anh bước đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô “ Cô là Nhược Vũ ? “

“ Anh là ai ? “

“ Cô… không nhớ tôi sao ? “

Không lẽ như lời Cẩn Y nói , cô ta đã mất trí nhớ rồi ?

Lam Nhược Vũ nhíu mày “ Không nhớ “

Liên Thành khẽ ho khan, anh mỉm cười “ Tôi là Liên Thành , bạn của Lục Quân “

“ Vậy sao….

Anh đến tìm anh ấy ? Anh ấy chưa về “

“ Không , tôi đến đây tìm cô “

“ Tìm tôi ? Có chuyện gì sao ? “ Cô có chút khó hiểu , nghiêng đầu nhìn anh ta .

Liên Thành ngồi xuống đối diện với cô “ Cô không nên ở lại đây “

Lam Nhược Vũ nhìn anh ta , tâm trạng có chút phức tạp, tại sao anh ta lại nói như vậy ?

“ Tại sao ? Tại sao tôi không nên ở lại đây ? “

“ Cô phải biết , chính Lộ Lục Quân là người hại chết đứa bé trong bụng cô ! “

Đùng .

Lời nói như sét đánh ngang tai Lam Nhược Vũ , cô sửng sờ nhìn anh ta như không thể tin được vào tai mình .

Cô đưa tay nắm chặt lấy vai anh ta , giọng nghẹn ngào “ Anh vừa nói cái gì ? Tôi từng mang thai sao ? “

Liên Thành nhìn biểu hiện của cô thì im lặng , trong lòng ngàn ngập đầy sự tội lỗi cùng tự trách.

Anh ta vốn không muốn nhắc đến chuyện đau thương này của cô , nhưng vì con gái nên anh ta buộc phải làm như vậy.

Anh ta hít một hơi thật sâu , mắt nhắm lại “ Phải , cô đã từng mang thai.

Nhưng đứa bé đó… “

“ Đứa bé đó như nào ? Anh mau nói tiếp đi chứ ? “ Lam Nhược Vũ sốt ruột quát lên , hai tay run rẩy .

“ Đứa bé đó… nó đã bị Lộ Lục Quân hại chết trong bụng cô rồi ! “

Lam Nhược Vũ thẩn thờ bất giác buông lỏng tay , hốc mắt đỏ bừng , từng giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp kia.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào bụng của mình, tiếng nấc vang lên.

Trong bụng cô từng có một sinh mệnh , lại bị chính cha ruột của nó giết hại !

Bỗng đầu của cô trở nên đau đớn , từng dòng kí ức dường như đã quên lần lượt tái hiện.

Lam Nhược Vũ ôm lấy đầu , đau đớn mà ngất đi , ngã vào người Liên Thành .

Liên Thành ôm lấy cô, gương mặt đầy khó xử , anh ta bế cô trên tay , giả vờ hốt hoảng bế cô vào bên trong

“ Người đâu , mau gọi bác sĩ đến đây ! “

Xin lỗi cô , Lam Nhược Vũ ..