Nam Kinh, tên như ý nghĩa, từng là thủ đô của sáu triều đại trong lịch sử, là một mảnh đất trù phú nằm dưới hạ du sông Trường Giang nổi tiếng, cảnh đẹp nơi đây rất nổi tiếng, muốn núi có núi, muốn sông có sông, cực kỳ xinh đẹp.

Quãng đường từ Bành Thành về Nam Kinh nếu ngồi xe lửa thì cũng hơn bốn trăm kilomet, tuy hơi chật chội một chút nhưng đây là lựa chọn tối ưu nhất của Lâm Phong lúc này.

Việc quyết định về Nam Kinh làm việc, hắn cũng không nói dối chú Vương, mà là về thật. Tuy nhiên, trải qua một hồi đụng chạm đồ cổ, hắn nhận ra mình chỉ thích hợp sưu tầm chứ không thích hợp làm con buôn thứ đó, riêng việc giá cả cũng làm cho hắn đau đầu không thôi.

Sờ sờ nhẫn trữ vật chứa quần áo và mấy vật dụng cá nhân linh tinh, Lâm Phong cười khổ nhớ tới cảnh vị chủ trọ cố níu giữ hắn lại như thế nào, vất vả lắm hắn mới chạy ra mua kịp vé tàu về Nam Kinh.

Vì Lâm Phong ngồi gần cửa sổ nên cảnh vật bên ngoài vùn vụt qua rất nhanh trong mắt hắn, nếu đây là mùa xuân, khẳng định cảnh sắc cũng cực kỳ thú vị, nhưng đang là mùa hè nóng bức nên cây cối tiêu điều không gợi nổi hứng thú cho Lâm Phong.

Ngồi chung khoang với Lâm Phong là một cặp vợ chồng trung niên đồ đạc lỉnh kỉnh và hai cô gái trẻ. Nhìn hai cô gái, Lâm Phong lại nhớ đến em gái Lâm Mai của mình, hình ảnh một cô bé hoạt bát, nhí nhảnh dần hiện lên trong tâm trí Lâm Phong.

Xe rất nhanh đã đến Nam Kinh. Lâm Phong hai tay chắp sau lưng thong thả nhìn ngắm cảnh vật nơi này. Đã rất lâu hắn mới trở về thăm quê, nhưng cảm giác lần này khác hẳn, ngoài việc đây là quê hương Lâm Phong thì hắn còn cảm giác có chút xa lạ.

Nam Kinh nói đến du lịch thì thật sự vô cùng phát đạt, người đến người đi như dệt, đông không đếm xuể. Nơi này, chẳng những có khu Minh Hiếu Lăng là lăng mộ của vị vua khai quốc Chu Nguyên Chương triều Minh, mà còn có Thiên Triều Cung, Tê Hà Sơn, Vũ Hoa Đài, Huyền Vũ Hồ, Yến Tử Ki, Nham Sơn Thập Nhị Động, Tần Hoài.v.v..rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng.

Lâm Phong đón một chiếc taxi đi thẳng về nhà mình, hắn rất nhớ cha mẹ. Về tới nhà, thấy cửa không khóa, Lâm Phong nhẹ nhàng bước vào.

Trên bàn là một mâm cơm còn bốc khói nghi ngút, trên đó toàn những món Lâm Phong thích. Nhất thời trong lòng Lâm Phong dâng lên một cỗ ấm áp khó tả, đây mới thực sự gọi là nhà, lại nhìn mẹ đang hai mắt rưng rưng nhìn mình, Lâm Phong không ngăn nổi hai mắt nhòe đi.

Cha, Mẹ…con đã về!

Ai, thằng nhóc này, đi lâu như vậy mới về. Mau rửa mặt rồi ra ăn cơm.

Cha Lâm Phong đang ngồi trên ghế sô pha thấy Lâm Phong bước vào thì cũng nhìn sang, sau đó nói một câu nhìn như tùy ý, nhưng vẻ cảm động trong mắt thì làm sao giấu được linh thức nhạy bén của Lâm Phong chứ.

Lại nói, từ ngày tu luyện Hỗn Nguyên Quyết, thần thức của Lâm Phong trở nên vô cùng nhạy bén, khả năng nhìn mặt đoán tâm tư người khác lại càng chính xác hơn, những sự vật, sự việc trước kia có cho tiền Lâm Phong cũng không để ý nhưng nay bỗng dưng hắn thấy rõ ràng hơn, bản chất sự việc sự vật qua mắt Lâm Phong thì trở nên rõ ràng, trong sáng. Lâm Phong gọi thứ cảm giác này là thần thức, thần thức càng mạnh, chứng tỏ khả năng lĩnh ngộ càng cao.

Dùng một bữa cơm đẫm nước mắt của mẹ xong, Lâm Phong đi ra ngoài. Vì trong bữa cơm, mẹ có hỏi hành lý của Lâm Phong chỗ nào, Lâm Phong đành phải nói là gửi bạn mang đến dùm, vừa hay có lý do để đi ra ngoài thực hiện ý tưởng trong lòng.

Lần trước, muốn kiếm chút cháo thông qua đồ cổ đã làm cho Lâm Phong chán ngán. Hơn nữa, Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, không tiền nửa bước khó đi. Vả lại Lâm Phong thông qua tìm hiểu trên mạng cũng biết hiện nay, ngoài trúng xổ số thì đi đổ thạch phỉ thúy là nhanh phát tài nhất.

Trong bốn thứ quan trọng nhất của người tu tiên Tài Lữ Pháp Địa, chữ tài đứng đầu, có nó thì tài nguyên cuồn cuộn, tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện cũng khả thi hơn.

Vả lại, thông qua hệ thống, Lâm Phong cũng rất hiếu kỳ với Linh thạch, theo miêu tả thì nó có dạng trong suốt như ngọc, bên trong ẩn chứa linh khí tinh thuần, tùy theo thuộc tính ngũ hành bên trong mà chia thành ngũ hành linh thạch thuộc tính như Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Ngoài ra còn có các loại linh thạch biến dị khác như Lôi, Băng, Phong vân vân…

Tuy nhiên, đối với người tu luyện Hỗn Nguyên Quyết như Lâm Phong thì chỉ cần linh thạch thật sự thì hắn đều có thể hấp thu chuyển hóa thành một loại gọi là Hỗn Nguyên chi khí bên trong cơ thể.

Vì chưa gặp qua người tu tiên khác nào ngoài mình, nên Lâm Phong cho rằng người tu sĩ nào cũng sẽ có thứ năng lượng này trong người, và xem điều đó là hết sức bình thường. Lâm Phong không ngờ, đây chính là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời hắn, cho dù sau này có gặp qua và sở hữu những pháp quyết pháp bảo có năng lực không thể tưởng tượng, thì hắn vẫn luôn cho rằng Hỗn Nguyên chi khí chính là cơ duyên quan trọng nhất của mình.

Lâm Phong đi đến một tiệm Net gần nhà, hắn muốn lên mạng tìm hiểu về đổ thạch. Phải nói Lâm Phong thực sự rất hứng thú với loại phỉ thúy này, trước không nói giá trị tài phú mà nó mang lại, mà phỉ thúy cũng có nhiều loại, và rất có khả năng có tính chất tương tự như linh thạch.

Phỉ thúy bình thường Lâm Phong cũng có tiếp xúc, nhưng lúc ấy hắn chưa có năng lực để tìm hiểu nên cũng chỉ ngó sơ qua mà thôi. Hôm nay, Lâm Phong muốn tìm hiểu những thông tin liên quan để chuẩn bị cho con đường sắp tới.

Rất nhanh, Lâm Phong đã tìm được thông tin về đổ thạch phỉ thúy. Đập vào mặt chính là vô vàn những hình ảnh, thông tin, lịch sử về phỉ thúy, Lâm Phong lướt rất nhanh, cũng hấp thu kiến thức liên tục, nhanh đến nỗi một tên nhóc chừng mười sáu tuổi ngồi kế bên không nhịn được mà liếc nhìn màn hình máy tính rồi nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ:

Tên này bị điên sao, lướt nhanh như vậy, xem còn không rõ chữ nói chi là đọc. Hại lão tử tò mò phân tâm thua cả trận game.

Lâm Phong chăm chú tiếp nạp thông tin mà không để ý bên cạnh.

Đổ thạch nói một cách dân dã chính là chọn những khối đá được gọi là mao liêu được khai thác từ trong hầm mỏ ra, sau đó dựa vào những chi tiết bên ngoài mà người mua sẽ đánh giá lựa chọn sau đó dùng công cụ giải thạch để mở xem bên trong có phỉ thúy không? Về vấn đề này, có một câu nói mà dân đổ thạch hay truyền miệng nhau, đó chính là, đá chưa mở thì đến thần tiên cũng không biết có gì phía trong.

Câu nói đó tuy có chút nói quá, nhưng thực tế cũng gần như vậy. Không thiếu những trường hợp nhìn bên ngoài đã chắc mẩm vớ bở, nhưng mở ra thì chẳng có gì, mà cũng có những tảng mao liêu xấu đến ma chê quỷ hờn làm đá kê chân mấy chục năm, vô tình mở ra lại được phỉ thúy cực phẩm. Theo đó, câu nói Một đao thiên đường, một đao địa ngục cũng dần dần lưu truyền.

Tất nhiên, trong mắt Lâm Phong, tất cả đều là tài phú để phục vụ cho con đường đi của mình sau này, và cũng muốn thử nghiệm xem trong đám phỉ thúy kia có loại nào giống Linh thạch không, nếu có thì Lâm Phong không muốn phát tài cũng khó, mà con đường tu luyện sau này cũng đỡ phải gian truân vất vả, có linh thạch thì làm chơi ăn thật, tu vi tinh tiến là chuyện nằm trong lòng bàn tay.

Lâm Phong cẩn thận xem xét giá cả, chủng loại của các loại phỉ thúy. Ngoài ra, hắn còn xem một số thông tin về quy định và vài chú ý trong nghề. Ví dụ như riêng khoản mua mao liêu cũng cần phải chú ý thứ tự trước sau, người khác đang xem hàng thì những người còn lại không được nhúng tay vào, chỉ khi nào người kia xem xong hoặc không mua thì mới đến lượt mình thăm dò.

Nói đến cũng may, vừa lúc trong tuần này có một hội chợ triển lãm phỉ thúy ở gần đây. Vì hội chợ diễn ra trong khoảng nửa tháng nên Lâm Phong khi thấy thông tin này thì cũng không quá gấp gáp. Hắn dự định sẽ đến tham quan xem thế nào, thuận tiện kiểm tra một chút xem có cơ hội đào bảo hay không.

Sau khi đã nắm rõ những thông tin chủng loại, giá cả cũng như một số quy tắc ngầm trong nghề, Lâm Phong chậm rãi thanh toán tiền và ra khỏi quán Net.

Cầm điện thoại, nhìn nhìn một dãy số, Lâm Phong cười cười bấm gọi, tiếng chuông vang ba bốn lần mới có người bắt máy:

Alo, Lâm ca, anh về Nam Kinh rồi sao mà gọi cho em vậy?

Âm thanh một cô gái vang lên. Đây chính là Lâm Y Y, bạn thân từ thuở cởi truồng tắm mưa của Lâm Phong. Lúc nhỏ nhà hai người gần nhau, hàng ngày chơi đùa, cha mẹ hai bên thường trêu là sau này sẽ làm thông gia. Sau đó nhà Lâm Y Y làm ăn gặp thời, chuyển ra nơi khác, thỉnh thoảng vẫn thường qua lại thăm hỏi nhưng Lâm Y Y cũng đã có gia đình và có một đứa con gái.

Ha hả, anh còn tưởng em trọng sắc quên bạn rồi chứ. Anh vừa về tới Nam Kinh hôm nay, cũng không có việc gì làm nên gọi hỏi thăm em một chút.

Em thì có vấn đề gì chứ, ngoại trừ nàng tiểu công chúa nhà em ra thì em cũng chẳng có gì làm nữa, đang buồn chán đến phát điên đây!

Vì là bạn bè bao nhiêu năm, nên hai người nói chuyện cũng rất tùy ý, không hề ra vẻ. Lâm Phong thích nhất là cách nói chuyện thoải mái tùy ý như thế này.

Hì, vậy anh ghé xin một bữa cơm có được hay không?

Được, anh qua nhà em đi, em ăn một mình sắp ngán tận cổ rồi đây! Địa chỉ vẫn như cũ nhé!

Được, vậy đi, lát nữa gặp!

Lâm Phong cúp máy, sau đó gọi điện thoại về cho mẹ nói mình tối nay không ăn cơm nhà. Mẹ lại dặn dò Lâm Phong một phen mới chịu tắt máy.

Lâm Phong liếc nhìn sắc trời cũng đã về chiều, tranh thủ đón một chiếc taxi đi thăm cô bạn cũ, sẵn tiện thăm dò một chút tình huống của Nam Kinh và hội triển lãm phỉ thúy kia. Vì chồng của Lâm Y Y theo Lâm Phong được biết hiện đang công tác tại Văn phòng ủy ban thành phố Nam Kinh.