Thằng nhóc, định làm anh hùng mỹ nhân sao? Nếu khôn hồn thì cút qua một bên, lão tử chơi xong sẽ cho ngươi xơ múi tý.

Hổ ca cười hắc hắc, ánh mắt dâm đãng không kiêng nể quét tới quét lui trên người tiểu Ngọc vài lần, làm cho nàng cảm thấy ớn lạnh, lại vùng vẫy nhưng hai tên hai bên lại càng giữ chặt nàng hơn.

Lâm Phong chẳng thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Hổ ca mà trực tiếp nói:

Thả cô ấy ra, mỗi thằng tự đánh gãy một tay, sau đó cút được bao xa thì cút, hôm nay tâm tình ta không tệ, coi như làm phước vậy.

Hổ ca nghe vậy thì cười gằn, lão hổ không phát huy thì ngươi cho ta là mèo bệnh, ngay lập tức chớp lấy cơ hội Lâm Phong đang quay lưng về phía hắn, Hổ ca chộp ngay một khúc gỗ gần đó đánh thẳng vào đầu Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn cũng không nhìn, bàn tay khẽ hất, khúc cây lập tức vỡ nát như phấn vụn. Tiếp sau đó là một cước đạp thẳng vào bụng Hổ ca.

Tàn ảnh! Chính là tàn ảnh chỉ có trong mấy bộ phim chưởng Hổ ca thường thấy trên tivi, đã bao lần Hổ ca ao ước được nhìn thấy tuyệt kỹ này được thi triển ngoài đời, ai ngờ chính mình lại được thưởng thức tư vị của món này chứ.

Hổ ca giơ tay định dùng tay chộp lấy chân Lâm Phong nhưng quả thật cú đá của Lâm Phong thật sự quá nhanh.

Đồng tử Hổ ca mở lớn, hoảng sợ nhìn chân Lâm Phong nặng nề đạp vào bụng y. Hự một tiếng, Hổ ca cong người như một con tôm bay thẳng vào vách tường, vách tường bằng gạch lõm vào một lỗ, Hổ ca gục xuống, miệng phun máu tươi không biết chết sống. Mà Lâm Phong cũng chẳng rãnh đi quản.

Vốn vừa rồi, Lâm Phong chỉ định giáo huấn cho bọn này một trận, ai ngờ tên kia hung hăng như vậy, còn đánh lén vào đầu hắn, một gậy toàn lực kia nếu không phải Lâm Phong có chút bản lĩnh, nếu không thì nhẹ nhất cũng ngáo ngơ chứ chẳng chơi.

Ha ha, vị hảo hán này, vừa ra tay quả nhiên kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, tại hạ đối với hảo hán tâm sinh bội phục tựa như liên miên giang thủy thao thao bất tuyệt…

Một tên giang hồ đang giữ chặt tiểu Ngọc thấy tràng cảnh khủng bố như vậy thì ríu rít nịnh nọt, một bên lùi dần tìm đường tháo chạy.

Lâm Phong đạp xong một cước, thấy lực đạo mình mạnh như vậy thì cũng hơi có chút bất ngờ, thực lực đột nhiên tăng mạnh nên Lâm Phong khống chế không được như ý lắm.

Lâm Phong quay lại nhìn vào hai tên côn đồ đang líu ríu nịnh nọt, hai mắt láo liên hoảng sợ nép vào vách tường. Nếu biết đá vào tấm sắt như Lâm Phong, dù có cho vàng chúng cũng không dám tới đây la liếm.

Thao thao con mẹ ngươi, còn không mau thả người?!?

Lâm Phong bực tức mắng.

Dạ dạ..

Nói xong liền nới lỏng tay ra, tiểu Ngọc nhân cơ hội này vùng thoát chạy ra đứng nép phía sau Lâm Phong.

A, vị hảo hán quả nhiên anh hùng cái thế, nghĩa khí hào tình, công đức vô lượng, hai chúng ta xin phép về trước, sau này có dịp xin…

Chưa nói hết câu, Lâm Phong lại bước tới gần chặn lối thoát của hai tên du côn.

Một tên tóc cột đuôi gà, nãy giờ mặt mày xanh xám ấp a ấp úng, thấy Lâm Phong bước tới thì liên tục lui về phía sau:

Ngươi…ngươi đừng bước tới đây nha, ngươi dám động thủ ta sẽ la lên đó!

La, la lớn lên, la rát cổ họng xem có ai tới cứu ngươi không?

Lâm Phong nhếch mép cười gằn.

Hai tên du côn ngay cả nước tiểu cũng muốn trào ra khỏi quần, hôm nay nếu ăn một cước như Hổ ca vừa thưởng thức xong, thì chắc chắn bọn chúng chỉ có một tàn hai phế, tuyệt không tránh khỏi.

Hắc, được rồi, chỉ cần xin lỗi vị tiểu thư đây, sau đó mỗi người tự đánh gãy một tay, rồi đem tên kia đi đâu thì tùy.

Lâm Phong cũng không muốn ra tay quá nặng, dù sao, bản chất của hắn là một người lương thiện. Mục đích sống của hắn cũng đơn giản, ân đền oán trả, vừa nãy Hổ ca ra tay với hắn, bị phế cũng đáng, còn hai tên này, cũng chưa làm gì Lâm Phong, hắn không cần thiết phế người ta, coi như giáo dục một bài học cũng đủ rồi. Cái danh hiệu anh hùng việc tốt gì đó Lâm Phong xin cáo lỗi, hắn không thích kiểu đó.

Là một người tu đạo, hành động theo bản tâm mới là vương đạo. Tùy hứng mà làm, miễn sao không trái với lương tâm của mình là được, quản con mẹ nó người đời chê khen.

Hai tên du côn không chút do dự làm theo lời Lâm Phong, thậm chí con cảm ơn rối rít, sau đó mỗi người dùng một cánh tay lành lặn kè tên Hổ ca khập khiễng chuồn mất.

Lúc này, tiểu Ngọc mới hoàn toàn thở phào, lại nhìn thấy Lâm Phong vẫn đang đứng ngẩn ngơ suy nghĩ thì gọi một tiếng:

Lâm…ca, anh có sao không?

Hả, à ta không sao. Bọn chúng chưa làm gì cô chứ?

Em không sao, cũng may là anh đến kịp lúc. Chuyện lúc sáng là em hồ đồ, thật xin lỗi anh. Giờ lại được anh cứu, em không biết phải đền ơn anh thế nào nữa. Anh nói đi, anh muốn gì em cũng đồng ý!

Vừa nói, tiểu Ngọc vừa ném chéo áo vân vê, trên mặt một mảnh đỏ rực, thầm nghĩ:

Ngại chết mất, không lẽ hắn yêu cầu cái kia…ta cũng phải chịu sao?

Lâm Phong nhìn thấy cảnh xuân lấp ló, không nhịn được nuốt nước miếng ực một cái, kìm nén việc sử dụng Càn Khôn Nhãn để thăm thú bồng lai tiên cảnh, nghiêm mặt nói:

Chỉ là chuyện nhỏ, cần gì đền đáp, bất quá, sau này khi ra đường nhớ cẩn thận, ta cũng không có thời gian mà xuất hiện đúng lúc cứu cô mãi được.

Không được, anh đã hai lần cứu em, hay là em mời anh về nhà em ăn cơm nha?

Tiểu Ngọc nghe vậy thì mặt hơi tái thầm nghĩ Chẳng lẽ mình khó coi lắm sao?, sau đó cương quyết nói.

Hắc, thôi để dịp khác, giờ chắc chẳng ai dám làm phiền cô nữa đâu, nhanh đi về đi.

Thấy Lâm Phong cương quyết như vậy, tiểu Ngọc cũng không dám nài nỉ thêm, cô quay bước đi cầm chiếc túi xách bị rớt bên kia, sửa sang lại quần áo và tóc tai một chút rồi bước ra khỏi con hẻm.

Đi được một đoạn, cô không nhịn được quay lại nói:

Lâm Phong, nhất định sẽ có ngày em đền đáp anh.

Nói xong, tiểu Ngọc che mặt chạy vội ra khỏi con hẻm, đón một chiếc taxi rồi leo lên nói địa chỉ nhà, sờ sờ gương mặt vẫn còn nóng hổi, tiểu Ngọc trong lòng rối loạn một hồi lâu.

Lâm Phong nghe thấy câu đó thì sờ sờ mũi, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân thì hắn đọc nhiều rồi, nhưng tự mình thể nghiệm vẫn có chút cảm giác thú vị. Lâm Phong thừa biết, cô gái kia vì cảm kích sự tình được cứu mạng hai lần nên tình cảm có chút bộc phát chứ không phải loại nghĩa nặng tình thâm gì, vài ngày sẽ quên hắn như một cơn gió thoảng qua mà thôi.

Lâm Phong lắc lắc đầu, bước ra khỏi con hẻm.

Gió chiều miên man, từng sợi tóc đen theo gió bay lòa xòa trên gương mặt Lâm Phong, tiếng bước chân đều đều qua hàng cây của Lâm Phong như hòa vào khung cảnh yên tĩnh bất chợt giữa thành phố đông đúc, Lâm Phong cảm thấy mình như rơi vào một loại tâm cảnh hoàn toàn mới.

Mình phải làm gì? Mình sẽ trở thành người như thế nào?

Tu tiên sao, kéo dài tuổi thọ, phi thăng tiên giới, bá chủ một phương? Để làm gì, để nhìn cha mẹ, em gái, người thân lần lượt ra đi? Sống như vậy liệu có vui vẻ hạnh phúc không?

Từng câu hỏi miên man hiện lên trong đầu, giờ phút này, không gian thời gian xung quanh Lâm Phong như chậm lại, từng ý niệm, suy tư, tự vấn hiện lên trong đầu hắn, hắn muốn tìm câu trả lời cho bản thân, cho gia đình, cho lý tưởng của mình.

Tu tiên, tu tiên, con người vốn dĩ chỉ như con ếch ngồi đáy giếng, bỗng một ngày nó phát hiện bầu trời trong xanh trên miệng giếng còn rộng lớn gấp vô số lần, bản thân nó muốn thoát ra khỏi cái giếng để nhìn xem bầu trời kia rộng bao nhiêu, xanh bao nhiêu, có bao nhiêu con ếch cũng đang giãy giụa như nó? Nay đã có một sợi dây kéo nó lên, cho nó tự do, nó có nên nắm lấy hay không?

Hai mắt Lâm Phong bỗng nhiên trong suốt lạ thường, một đôi mắt dường như chỉ xuất hiện ở những người nhìn thấu cuộc đời lại xuất hiện ở một người thanh niên như Lâm Phong tạo nên một vẻ rất kỳ dị, lại rất huyền bí kỳ ảo lạ thường.

Con ếch muốn bồi gia đình nó đến tận cùng sinh mệnh, rồi nó sẽ thoát khỏi miệng giếng. Nó đã có lựa chọn cho riêng mình! Lâm Phong cũng vậy! Nếu đã không thể chọn con đường nào, vậy thì hai bút cùng vẽ, chăm sóc gia đình, cho họ một cuộc sống hạnh phúc rồi chính mình sẽ đi theo lý tưởng của mình, xem bầu trời xanh kia rộng bao nhiêu.

Lâm Phong đột nhiên giật mình, thoát ra khỏi trạng thái kỳ diệu kia.

Chẳng lẽ là…ngộ đạo?

Đúng vậy, chính là ngộ đạo.

Vừa rồi, Lâm Phong trong lúc suy nghĩ chuyện nhân sinh, tương lai của mình thì bỗng nhiên rơi vào trạng thái ngộ đạo kỳ diệu. Điều này trong Hỗn Nguyên Quyết có nhắc tới, một ít bí sử kỳ văn của tu tiên giới cũng được nhắc đến cùng với nó.

Theo đó, trạng thái ngộ đạo cực kỳ huyền diệu, không ai biết cần phải có điều kiện hay hoàn cảnh thế nào mới có thể ngộ đạo, tất nhiên là trừ khi sử dụng mấy loại linh quả trong truyền thuyết đã tuyệt tích như Bồ Đề Tử, Ngộ Đạo Quả vân vân…

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong chính thức nghiền ngẫm và dần xác định rõ con đường và phương hướng mình cần phải đi. Như một người đang đi trong bóng tối, mò mẫm dò đường bỗng thấy được một chút ánh sáng le lói, thế là hắn chỉ cần theo ánh sáng đó mà đi tới.

Xem ra, cần phải mệt nhọc một chút~

Lâm Phong tự nói với mình một câu, sau đó bước chân mạnh mẽ đi về phòng trọ.

Hắn muốn trả phòng!