Một hồi về đến nhà, Sở Mặc liền nằm úp sấp trên giường. Ngoài mặt im lặng nhưng bên trong lòng lại là một trận hỗn loạn gầm rú.

Sở Mặc, mày đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Năm đó rõ ràng nói sẽ không bao giờ … để ý cái tên mì chưa lên men mặt than đó nữa ! Thế mà hắn chỉ trở về chưa lâu thì mày đã biến trở về bộ dạng con chim sẻ ríu rít trước đây ! ! !

〒_〒 Không biết xấu hổ ! Không biết xấu hổ!

Không được! Không thể lại tiếp tục như vậy được ! ! !

Sở Mặc đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nắm chặt tay.

Cái tên mì chưa lên men đó rõ ràng biết mày còn thích hắn, hắn còn trở về để làm gì ! ! !

Sở Mặc liều mạng đánh gối ôm, biến gối ôm thành bản mặt tên mì chưa lên men .

“Cả ngày toàn là bộ mặt than, khóe miệng động sẽ chết sao ?! Sẽ chết sao ?! Nói thêm vài câu sẽ chết sao ?! Sẽ chết sao ?! Cũng không bắt ngươi cười to! Ngay cả cười mỉm cũng không thấy! Ta thiếu ngươi tiền à ?!”

Cuối cùng, Sở Mặc cảm thấy chưa hết giận, cho gối ôm đáp mặt vào cửa. Đột nhiên nghĩ buổi tối cần đến nó để ngủ, lại thấy mình đần độn đem gối ôm trở về.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Sở Mặc mở ra, lại được nhìn thấy nửa thân trần của mỗ mặt than.

(つ﹏⊂) “Chó má! Cậu lại không ăn mặc đàng hoàng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Lần này muốn cái gì? !” Sở Mặc che mắt, nhưng mà sau đó ngẫm lại dù sao cũng đều là nam, nhìn cũng chẳng sao cả, vì thế móng vuốt từ từ thả xuống.

“Máy sấy rớt xuống bị hư rồi.” Cho dù Trầm Dịch tới là để quyến rũ, cũng có chút không ngờ Sở Mặc phản ứng dữ dội như vậy.

“Chết tiệt! Biết là cái loại máy giá mười đồng tiền kia không phải hàng tốt gì mà! Hên là chưa có quăng giấy bảo hành!” Sở Mặc mắng một câu rồi sau đó đi vào phòng lấy từ trong tủ một cái khăn mặt sạch sẽ ném lên đầu Trầm Dịch.

“Tự lau cho nó khô đi, đừng có dùng quạt điện.”

“. . . . . .” Trầm Dịch đầu đội khăn mặt, im lặng.

Mười đồng tiền – một cái máy sấy, chất lượng không tồi. Hắn cố phá lâu mới phá hư xong. . . . . .