“Vừa rồi cậu gật đầu làm chi vậy, cậu không phải là không thích con trai sao?” Sở Mặc bị Trầm Dịch kéo đi, ở phía sau nhíu mày đầy nghi hoặc.

“………” Chẳng lẽ bây giờ cậu muốn tôi nói rằng tôi đã phát hiện mình thích con trai?

Trầm Dịch trầm mặc.

Sở Mặc bĩu môi.

“. . . . . .” Thật muốn đánh người.

“Ê, tên Trầm Dịch kia! Cậu rốt cuộc kéo tôi đi đâu đó ? Đây không phải đường về nhà mà !”

“Nè! Đồ mì chưa lên men ! Nói chuyện! ! !”

“**** Muốn lừa bán trẻ em à ! Muốn lừa bán mĩ nam con nhà lành à ? !”

“. . . . . .”

“A a a a a cậu đứng lại cho tôi, lão tử éo muốn đi nữa ! Nơi này là chỗ nào ?!”

“QAQ hỗn đản, mau buông ra ! Cho tôi về!”

“Có phải cậu làm cho bọn buôn người không vậy ?! **, lão tử bán không được bao nhiêu tiền đâu ! ! !”

“乛へ乛 Nếu cậu không nói cậu tính dẫn tôi đi đâu thì đừng trách tôi bạo lực ! ! !”

“〒_〒 Cứu mạng ! Cướp bóc ! QJ* ! Có người bắt cóc đi buôn người ! ! ! Ô ! Có người đi buôn trẻ em ! !”

*QJ = Hiếp râm *e hèm*

. . . . . .

Mới bước đi được khoảng một con phố thôi, Sở Mặc này sao có thể tuôn một tràng như vậy .

Trầm Dịch bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu.

Nhưng mà cái tiếng động huyên náo này thật ngoài ý muốn khiến người ta hoài niệm.

Trầm Dịch vươn tay che miệng Sở Mặc, nhướng mày : “Còn kêu nữa, tôi sẽ QJ cậu.”

(#°Д°) Sở Mặc kinh ngạc, rồi sau đó tạc mao: “Con khỉ ! Nếu QJ cũng là lão tử QJ cậu!” Nói xong thân thủ liền tính cởi áo Trầm Dịch.

Trầm Dịch một lần nữa kéo tay mỗ tạc mao, lôi cậu vào một quán ăn.

“Hai tô mì thịt bò. Một tô không cần hành băm, tô còn lại thì cho hai phần thịt bò.”

Sau đó lại kéo Sở Mặc ngồi xuống.

Sở Mặc ừn ực ừn ực uống một hớp nước lớn, lau miệng: “Mẹ nó, mang lão tử đi ăn thì nói mợ nó đê! Hại lão tử trên đường la hét như tên thần kinh.”

“. . . . . .” =_= Cậu cũng biết trên đường đi cậu như tên thần kinh à.

Mì thịt bò thơm ngào ngạt rất nhanh được đem lên. Trầm Dịch đưa bát có hành băm trước mặt Sở Mặc.”Ăn đi.”

“Nè, tại sao chỉ có một phần thịt vậy?” Sở Mặc cầm đũa chọt chọt miếng thịt bò , nhíu mày: “Chủ quán ăn xén nguyên vật liệu!”

“. . . . . . Hai phần, ăn đi.” Trầm Dịch hiếm khi hé ra nụ cười.

Nghe nói. . . . . . nếu mang người mình thích đi qua con phố kia rồi ghé vào quán này chọn một tô song phân thịt bò. Chỉ cần đối phương ăn hết sạch thì nghĩa là chấp nhận lời thổ lộ của mình.

Trong khi đó, Sở Mặc hoàn toàn không hay biết.

Bởi vì, cậu trừ bỏ trong nhà cùng trường học và siêu thị gần đó thì những nơi khác cơ bản chưa bao giờ ghé qua.

Ngoại trừ đôi lúc có đi vui chơi vài nơi.

Cơn đói cồn cào thúc đẩy Sở Mặc ăn lẹ làng. Mì sợi ở quán này quả thật rất ngon nên chỉ thoáng cái thì tô mì đã bị Sở Mặc tiêu diệt một nửa.

Sở Mặc liếc mắt thấy Trầm Dịch nhàn rỗi ăn mì, vẻ mặt ghét bỏ: “Hay cậu đổi thành món cơm Tây đi?”

Rồi sau đó tiếp tục vùi đầu vào bát giải quyết phần của mình.

“Ê, ở trong này.” Sở Mặc rốt cục cũng phát hiện một phần thịt bò khác bị chôn dưới đám mì sợi. Bĩu môi: “Thật là.. giấu kĩ như vậy để làm chi? Tôi còn tưởng hai phần thịt bò mà chỉ cho một phần thôi chứ.”

Sau đó vù vù vù vù ăn xong, ngay cả nước lèo cũng húp hết.

Vươn tay sờ sờ bụng, “Ai da, ngon quá, no rồi.”

Trầm Dịch rút ra hai tờ khăn giấy, đưa cho Sở Mặc. Cái còn lại thì dùng để lau miệng mình rồi đứng dậy đi tính tiền.

“Đi thôi, về nhà.”

“Úc ~”

Bỗng nhiên, Sở Mặc cảm thấy bản thân tựa hồ lại biến thành cái đuôi của người nào đó, lúc nào cũng loi choi chạy theo phía sau.

Sở Mặc tự an ủi: Thói quen nhiều năm như vậy, nhất thời không đổi được là chuyện bình thường! Đúng ! Chuyện ! Bình ! Thường !