Người mẹ ôm chầm lấy con gái vào lòng, lồ ng ngực thít chặt hơi thở khó khăn trong dàn nước mắt đau xót.

Tố Dao Hi ngồi lặng trong vòng tay mẹ, con ngươi bất động khó lung lay.

Cả một ước mơ to lớn còn chờ cô phía trước, đôi chân còn chưa kịp đặt đến vạch xuất phát đã bị dìm xuống bởi căn bệnh ung thư.

Ánh nhìn vô định không rõ sống chết nay mai yên lặng như pho tượng đá lạnh lẽo.

Đôi môi nặng trĩu không thể mở rộng ra được, toàn thân run rẩy đau đớn ngước qua nhìn mẹ.

" Mẹ… "

" Có thể cho con gặp lại chị dù chỉ một lần cuối này thôi được không…"

" Con…nhớ chị…nhớ ba…hức… "

Câu nói chua xót ngân lên hòa lẫn dòng nước mắt mặn đắng, Dao Hi òa khóc thật lớn trên giường bệnh với đôi môi tái nhợt.

Mộc Gia Cát cố nén lòng không để cảm xúc đau đớn bộc lộ ra ngoài, bàn tay đã chai sạn vuốt nhẹ sống lưng con gái an ủi, nội tâm bị đả động mạnh mẽ khó nói lên lời.

" Dao Hi…mẹ xin lỗi…xin lỗi đã để con phải chịu khổ như vậy…mẹ xin lỗi… "

Hai con người ấy ghì chặt lấy nhau vỗ về tâm trạng đang dần mục rữa, giọt lệ lặng lẽ tuồn theo khóe mắt rưng rưng đọng lại bên cổ áo.

Mối nợ của Tố gia với Lệ Đào là quá lớn, vì để cứu vãn tất cả cô đã phải dùng toàn bộ cuộc đời mình để đánh đổi không màng đau khổ trước mắt đang ập đến.

Tiếng bàn phím gõ tay vang lên sau một cuộc gọi thoại.

Vừa nhận được cuộc gọi từ mẹ liền mau chóng nhấc máy trong niềm vui vẻ háo hức.

Nghe ra thanh âm bên kia đầu dây giọng nói bị đứt đoạn bởi tiếng khóc nấc lên, nụ cười trên môi vụt tắt lo lắng.

" Mẹ! Mẹ khóc sao!!? "

Bà cố gắng giữ bình tĩnh không để cảm xúc tuôn trào dữ dội để che đi bên trong rối bời loạn lạc.

" Dao Hi ốm rồi, nó muốn được gặp con… "

" Con sẽ về! Con về ngay đây thưa mẹ! "

Lệ Đào tức tốc lên xe trở về thành phố C nhanh nhất có thể, thấy cô vội vã Chi Sơ cũng muốn theo cùng.

Cô nước mắt chưa vơi, chân đã phi ra nhanh chóng lòng sốt ruột lo mẹ xảy ra chuyện chẳng lành.

Hơn hai tiếng đồng hồ trên xe đến bệnh viện, ngay trước mắt người em gái mang gương mặt xanh xao gầy đi thấy rõ vừa nhìn thấy cô liền cười mỉm hạnh phúc.

" Em ốm thế nào lại để bản thân thiếu sức sống đi thế này!! Chị đã dặn em đừng học quá sức rồi mà.

"

" Chị, em xin lỗi… "

" Dao Hi…em vừa khóc sao? "

Lệ Đào chú ý đến đôi mắt đỏ hoe nước mắt vừa cạn, Dao Hi khóc ròng suốt hai tiếng đồng hồ nghe tiếng bước chân của cô mới phải nín.

Cô giấu nhẹm căn bệnh ung thư với chị, ngước nhẹ, trong con mắt được nhìn thấy sự có mặt của anh rể tay vẫn không ngừng nắm chặt lấy chị, cô an tâm rồi.

Hàn Chi Sơ phân tích toàn bộ dấu hiệu bên ngoài, lòng đã đoán ra cô mắc căn bệnh không đơn giản chỉ là ốm bình thường.

Tay tạm biệt vợ tự chạy ra bên ngoài điều tra sự thật để khiến cô an tâm.

Khi biết Dao Hi mắc phải bệnh ung thư giai đoạn cuối, nội tâm khó nói không muốn để Lệ Đào biết được lại đau lòng.

Anh muốn mượn cớ muốn để em dâu được chữa trị tại bệnh viện tốt hơn mà âm thầm giúp Dao Hi chạy chữa ra nước ngoài.

Mẹ cô hết lòng ra sức cảm tạ ơn nghĩa, chỉ có mình Lệ Đào không hay sự việc vẫn luôn lo lắng cho đứa em gái vì lý do nào lại khóc đến mức này.

.