" Hàn Chi Sơ anh nguyện để em dựa dẫm cả đời! "

"… "

Cô nín bặt đôi mắt rưng rưng nhìn anh, tâm tư có chút dao động nhưng lại không muốn tiếp nhận.

Muốn vỗ về an ủi vợ thôi bỏ suy nghĩ bạo cuồng ấy thế nhưng biểu cảm cứng rắn nhất nhất muốn được anh đồng tình lại khiến anh mềm lòng.

Thở dài xoa xoa nhẹ lưng cô, anh chấp thuận yêu cầu muốn được ra ngoài đi làm nhưng buộc phải ở dưới trướng Chi Sơ.

Nghĩ một lúc lâu trong yên lặng Lệ Đào mới gật đầu đồng ý.

" Ngày mai em sẽ quay lại đây với tư cách là một nhân viên bình thường, anh coi như không quen biết em đi.

"

" Như vậy sao được!! "

" Em không muốn dựa hơi anh để tồn tại trong công ty, huống hồ dễ bị ghen ghét hơn nữa.

"

" Ai dám bắt nạt em anh liền làm rõ cho em! "

Lệ Đào không đồng tình với cách làm của anh, cô muốn tự lực làm ra đồng tiền chính đáng hơn là ăn bám chồng mình.

Tố Dao Hi ôm chầm lấy mẹ mang nỗi nhớ Lệ Đào, kể từ khi được chu cấp khoản học phí đắt đỏ cô rất ít được nghe giọng nói của chị.

Mẹ cô buồn bã nhìn lấy Dao Hi khuyên cô chuyên tâm học hành, Lệ Đào sống trong gia đình gia giáo từ nhỏ nay lấy được người chồng giàu có ắt hẳn sẽ biết cách cư xử.

Hành động dạo gần đây của bà rất lạ, lắm lúc như muốn tách biệt cô với người chị của mình, nỗi nhớ nhung da diết lo lắng Lệ Đào bị Hàn gia đối xử tệ bạc.

Kể từ lần gặp mặt lần trước, đầy những vết hằn tím trên người chị bị giấu dưới lớp áo dài tay kín mít thế nhưng cô vẫn nhìn thấy khi vô tình ống tay áo bị kéo lên chút ít.

Sức khỏe Dao Hi cũng ngày càng tệ hơn, nhiều đêm nằm mơ toàn thân lạnh cóng run lên bần bật không rõ nguyên do.

Mẹ cô đau lòng nhìn con gái mình chịu đựng đêm đêm âm thầm trốn vào góc khuất, khóc không thành tiếng lệ tràn ra cả cổ áo ướt sượt.

Một ngày nhân lúc mẹ vắng mặt, Dao Hi nhanh chóng lục tung mọi ngóc ngách trong nhà tìm ra điểm bất thường.

Tờ giấy trắng in đậm mực đen đề lên bệnh án mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối hiện ra tên Tố Dao Hi, bệnh nhân xấu số.

" Không thể nào… "

" Sao…có thể… "

Đôi chân run rẩy khuỵu xuống nền đất lạnh toát, vô số lần cô bất an đi khám không ra bệnh tình đều do một tay mẹ giấu nhẹm đi mất.

Bà vẫn âm thầm tìm ra mọi cách chữa trị giúp cô thoát khỏi căn bệnh quái ác, cú sốc lớn ghì chặt tâm trí, Dao Hi gần như rơi vào khoảng lặng không biết nên đối diện với sự thật này thế nào…

Giọt nước mắt đầu tiên chảy xuống, nhỏ giọt lên tờ bệnh án ướt đẫm.

Cô ngất lịm, nằm rạp xuống sàn trong vô thức, nước mắt vẫn không ngừng chảy dài.

Mộc Gia Cát, mẹ vừa nhìn thấy cô nằm yên trên sàn lạnh, đôi chân hốt hoảng chạy vội tới đỡ cô dậy.

" Dao Hi!!! "

" Tố Dao Hi!! "

Bàn tay cô buông sõng tờ giấy kia khiến bà sợ hãi thêm gấp bội, hành động dứt khoát đưa con gái đến bệnh viện gần nhất để theo dõi tình hình.

Mộc Gia Cát không muốn để con gái lớn biết lại lo lắng vội chạy về mang thêm gánh nặng trên lưng đã chất đống.

Bà nợ Lệ Đào quá nhiều rồi, ngay từ ngày cô bước vào lễ đường cùng một người đàn ông xa lạ mà chính cô còn không biết rõ lai lịch.

Vì để cứu vãn gia đình và tạ ơn với ân nhân bà cắn răng ép buộc cô chấp nhận cuộc hôn nhân vì lợi ích không khác nào cuộc giao dịch trá hình..