“Grrru…”

Một tiếng hú vang lên, đám sói đang tấn công liền lùi lại, chỉ đứng phía xa bao vây họ, cũng có thể do sự xuất hiện của Trình Khai Sơn, bên này lại phải chịu thêm một đợt tấn công nữa.

Nhưng tình hình ngày càng căng thẳng, chỉ còn Trình Khai Sơn và một người nữa có thể chiến đấu, đến cung tên của Mộ Như Tuyết cũng đã dùng hết.

Mộ Như Tuyết bước xuống dưới, nhìn Tiểu Lan đang bị thương.

“Nha hoàn này coi như trung thành với ngài, ban nãy ngài nên đưa nàng ta rời khỏi, giờ muốn đi cũng không đi được nữa rồi, còn gì cần nói mau nói đi”.

Lãnh Thiên Minh quay lại nhìn Mộ Như Tuyết, hét lớn.

“Nàng ấy không phải nha hoàn, mà là người thân của ta, chết thì chết, ta đây cũng không phải chưa từng chết qua, mỗi ngày ta sống giờ đều vô nghĩa, chẳng có gì lưu luyến, nếu nói còn điều gì tiếc nuối, thì chính là chưa lấy được một người vợ như cô nương”.

Tất cả mọi người ở đây câm nín, vị thất hoàng tử này tâm hồn thật vĩ đại, đã lúc nào rồi, còn có tâm trạng trêu ghẹo nữ nhân? Lãnh Thiên Minh ngược lại không quan tâm, dù sao cũng chết, ai sợ ai chứ?

Còn Mộ Như Tuyết cuối cùng cũng thay đổi biểu tình, gương mặt nàng đỏ hồng, mím chặt môi, bối rối nhìn Lãnh Thiên Minh.

Đám sói rất nhanh lại tập trung, lần này số lượng là hơn ba mươi con, mấy con sói bao vây bên ngoài cũng đều tiến vào trong.

Xem ra bọn chúng muốn liều mạng, dù sao chúng cũng bị mất rất nhiều đồng loại rồi.

Chỉ còn Lãnh Thiên Minh, Trình Khai Sơn, Mộ Như Tuyết và một đại đứng được, những người phía sau đều mất máu mà ngất đi…

“Chuẩn bị liều mạng thôi”.

Mộ Như Tuyết cầm đoản đao, phủ người xuống, lạnh lùng nói.

Trình Khai Sơn thì đứng cạnh Lãnh Thiên Minh, không đủ sức quan tâm người khác.

“Huynh đừng lo cho ta, tới bảo vệ những người bị thương đi”, Lãnh Thiên Minh nói với Trình Khai Sơn.

“Xin lỗi, thất hoàng tử, ta là cận vệ của ngài, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ không để ngài xảy ra chuyện, đây là lời thề đã lập từ ngày đầu tiên ta làm cận vệ cho ngài, hôm nay, trừ khi ta chết tại đây, nếu không, ta nhất định không để ngài xảy ra bất kỳ chuyện gì”.

Một lúc sau, đàn sói cuối cùng cũng lao tới lần nữa, cũng may mục tiêu của chúng không phải người đã nằm xuống, mà là bốn người bọn họ, Lãnh Thiên Minh không thể dùng dao nên chỉ đành cầm một thanh đao dài vung vẩy ngăn đám sói lại gần.

Có Trình Khai Sơn kề bên, bầy sói không thể lại gần Lãnh Thiên Minh, nhưng tình hình hai người kia thì khác, dù võ công Mộ Như Tuyết cao cường, nhưng dù sao cũng là một cô nương, sau nhiều lần bị đàm sói xô đẩy, nàng sắp không trụ nổi nữa, còn đại hán kia vì bảo vệ Mộ Như Tuyết nên đã bị sói cắn vào chân, dường như sắp ngã xuống.

Đúng lúc này, một con sói hoang lông trắng to lớn đột nhiên từ bên cạnh lao về phía Mộ Như Tuyết, Lãnh Thiên Minh đứng sau lưng nàng, vừa hay nhìn thấy, hắn không có thời gian suy nghĩ, vô thức lao ra.

Lãnh Thiên Minh ôm trọn lấy Mộ Như Tuyết, lăn sang một bên, Mộ Như Tuyết nhất thời chưa kịp phản ứng, đang định quát hắn, thì bỗng nhận ra một con sói to lớn đang vồ trên không trung.

Lãnh Thiên Minh ôm chặt Mộ Như Tuyết thì chợt thấy cảm giác không đúng lắm, ầy…sao lại lớn dữ vậy?

Mộ Như Tuyết đỏ bừng mặt, hét lớn: “Mau buông ta ra”.