Lãnh Thiên Minh bực bội, dám xem thường ta, để xem…sớm muộn ta cũng khiến nàng khuất phục dưới…

Mộ Như Tuyết tiếp tục nói lớn.

“Bọn ta còn kiên trì ở đây, bởi vì không muốn bỏ những bằng hữu bị thương lại, nhưng ngài quan trọng hơn chúng ta, vậy nên bắt buộc phải rời khỏi”.

Lãnh Thiên Minh hoang mang, không biết làm thế nào.

Nữ nhân này quá lý trí, mạng mình mà cũng không cần? Trông nàng chỉ tầm tuổi hắn, nếu không biết còn tưởng nàng lớn tuổi lắm rồi.

Lãnh Thiên Minh không nhịn được, hỏi: “Mộ Như Tuyết cô nương phải không? Cô nương không cần nói nữa, trong từ điển của ta không có từ một mình bỏ chạy”.

Vài người khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng chẳng quan tâm họ nghe hiểu hay không.

“Ta không cần biết trước đây những người Bắc Lương mọi người biết là như nào, nhưng hiện giờ, thất hoàng tử ta, muốn đưa tất cả mọi người cùng đi, muốn chết cùng chết”.

Không ai lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết nhìn Lãnh Thiên Minh, còn Mộ Như Tuyết cũng bắt đầu tò mò nhìn về phía hắn.

“Đám sói lại xông tới…”

“Mọi người cẩn thận…”

“Bảo vệ thất hoàng tử…”

Trình Khai Sơn quát lớn, lao ra chắn trước mặt mọi người, không hổ là lão tướng chinh chiến nhiều năm, thoáng chốc đã chém bay những con sói vừa vồ tới, khiến cho mấy người phía sau trầm trồ khen ngợi.

Lãnh Thiên Minh cũng khẽ nói: “Lão Trình quả nhiên lợi hại, nếu không một người tộc Hắc Thạch, sao có thể lên chức Vạn hộ chứ, đúng là giỏi thật…”

Lãnh Thiên Minh và Tiểu Lan cùng mấy người bị thương nép sát vào nhau, Tiểu Lan lúc này đã sợ mất mật, nàng nắm chặt y phục Lãnh Thiên Minh, đột nhiên, một người phòng thủ bị sói vồ ngã, con sói kia liền xông vào bên trong, trực tiếp bổ nhào về phía lưng Lãnh Thiên Minh…

“Thất hoàng tử cẩn thận”.

Tiểu Lan hét lên một tiếng, nàng lao ra sau lưng Lãnh Thiên Minh, móng vuốt con sói rạch một đường vào lưng Tiểu Lan, máu tươi bắn ra.

Mắt Lãnh Thiên Minh lập tức đỏ lên, hắn dùng dao đâm vào bụng con sói, nhưng vì chưa có kinh nghiệm chiến đấu, không giết được nó, con sói bị thương điều chỉnh lại cơ thể và lao tới lần nữa một cách hung hãn hơn.

Tiểu Lan đã bị thương nhưng không hề do dự dang tay chắn trước Lãnh Thiên Minh, hắn căn bản không kịp cản nàng lại.

“Tiểu Lan, mau chạy đi…không được…”

Chính vào giây phút con sói vồ vào Tiểu Lan.

“Vút” một tiếng.

Một mũi tên cắm thẳng vào đầu con sói, sói hoang lăn ra chết ngay tức khắc, là tên của Mộ Như Tuyết.

Lãnh Thiên Minh ôm lấy Tiểu Lan.

“Nàng điên rồi à?”

Sắc mặt Tiểu Lan tái nhợt, mim cươi: Nêu cơ thể chết vi thất hoang tư.

vâ đó chính là may mắn lớn nhất cua Tiêu Lan”.

Luúc nay.

Lanh Thiên Minh thực sư muốn tát bản thân môt cái, hắn đúng là tự tìm chỗ chết, tai sao

Lạii đưa Tiêu Lan tới chỗ này, hơn nữa môt thi vê cũng không đem theo.

Tiểu Lan nắm chặt tay Lãnh Thiên Minh, nói

: “Thất hoàng tử, không sao đâu, ngài nhất định phải tìm cách thoát khỏi đây, đừng lo cho nô tì”