Lần này không thể tiếp tục lừa dối cho qua chuyện nữa.
“Nhi thần không có tâm sự gì, chỉ bị trượt tay.” Thích Mặc Thanh mở to mắt nói dối, rất rõ ràng, trong đầu anh đang có một linh tính cực kỳ không tốt, không biết linh tính này là cái gì, nhưng mà làm anh khó thở khó chịu.
“Không có tâm sự gì mà lại làm bể chén trà ba lần sao? Nếu như có tâm sự gì thì về đi, hôm nay ta bảo huynh đệ các con đến, những chuyện cần nói cũng đã nói xong.” Gia Thành Đế mặt không chút thay đổi nói.
Thái tử, Ôn Vương và Thích Mặc Thanh, lại là ba người bọn họ đang ở trong Ngự Thư phòng, chuyện Gia Thành Đế muốn nói nhưng cũng đã nói xong, chẳng qua chính là chuyện ngày hôm qua Thích Mặc Thanh chữa bệnh từ thiện phát thuốc ở bên ngoài mà thôi.
Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến kinh thành, rất có ích cho việc giải quyết vấn đề chữa bệnh, ngoài ra Gia Thành đế còn lấy hai mươi nghìn lượng bạc trắng để mua dược liệu, đảm bảo dân chúng đều có thể lãnh đủ dược liệu miễn phí.
“Phụ hoàng, nhi thần thật sự không có tâm sự gì, xin phụ hoàng hãy tiếp tục.” Thích Mặc Thanh chắp tay thi lễ, cung kính nói.
Trên đời này chuyện có thể làm chàng lo lắng rất ít, người duy nhất có thể kềm chế được tất cả cảm giác của tất cả giác quan trên người chàng cũng chỉ có một người, mà người kia bây giờ chắc đang ở nhà ngủ để dưỡng da rồi.
“Được, không có tâm sự gì là tốt rồi.” Gia Thành Đế gật đầu.
“Thái Tử, Ôn Vương, ngày mai hai người các con đều ra đường học hỏi Minh Vương đi, lại nhìn thử xem sau khi dân chúng nhận được dược liệu có phản ứng gì, đừng có suốt ngày chỉ biết ở trong phủ, thỉnh thoảng cũng cần phải đi cảm nhận thử cuộc sống của bách tính.” Gia Thành Đế ngồi trên ghế cao của Ngự Thư Phòng, nhìn qua vô cùng sắc bén uy phong, cái ghế dựa kia hình như được làm ra chỉ vì ông.
“Vâng, nhi thần lĩnh mệnh.” Thái Tử và Ôn Vương đồng thanh.
Ra khỏi cửa Ngự Thư Phòng, đôi mắt nhỏ dài của Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn bông tuyết lông ngỗng trên không trung, nhịp tim đập điên cuồng cuối cùng cũng ngừng lại, giống như từ nãy đến giờ nó chưa từng đập nhanh như thế.
“Tứ ca, hôm nay huynh thế nào? Có phải được dân chúng kính yêu cho nên mới trở nên khác thường?” Ôn Vương xuất hiện ở phía sau chàng, cơ thể cao ngất đứng cạnh chàng.
Dáng người của bọn họ không khác nhau bao nhiêu, nhưng mà khí thế hai người lại hoàn toàn khác nhau, Thích Mặc Thanh luôn lạnh nhạt, mặc kệ đối mặt với người nào cũng ít nói ít cười. Còn Ôn Vương thì tâm cơ quá sâu, đôi mắt thâm thúy kia không biết đang che giấu bao nhiêu mưu kế và độc ác, chỉ là vẫn chưa thể hiện ra ngoài mà thôi.
“Ta làm gì hình như không liên quan đến ngươi thì phải?” Thích Mặc Thanh rất bực bội, thể hiện rõ sự lạnh lùng, hoàn toàn không muốn để ý đến Ôn Vương.
Bây giờ Thích Mặc Thanh không có tâm trạng mà nói tới nói lui với hắn.
Ôn Vương cũng không ngờ rằng Thích Mặc Thanh sẽ nói chuyện với hắn bằng giọng điệu lạnh lùng như thế, xem ra chàng cuối cùng cũng không nhịn được, phải đối chọi gay gắt với nhau rồi.
Hắn chỉ mới suy nghĩ một lúc, Thích Mặc Thanh đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
“Vốn cũng chẳng liên quan gì đến ta.” Ôn Vương nhìn bóng dáng của chàng lạnh lùng cười.
Rồi sẽ có một ngày, ngươi phải cầu xin ta.
Cậu bé nằm ở trong, đang che miệng ho khan, Tiết Tịnh Kỳ xuyên qua làn khói xám đục nhìn thấy vẻ mặt khó chịu và động tác của cậu, không hề suy nghĩ gì định xông lên.
Nhưng mà Nhục Nghê cho dù thế nào cũng không thể làm Tiết Tịnh Kỳ đi mạo hiểm, trong đầu nàng bây giờ chỉ quanh quẩn lời Thích Mặc Thanh nói với nàng, thề sống chết bảo vệ Tiết Tịnh Kỳ, nàng không thể nuốt lời, cho dù là đánh đổi cả mạng sống của nàng, nàng cũng sẽ không để bi kịch phát sinh.
“Vương phi, người ra ngoài trước đi, ta cứu đứa bé kia!” Nhục Nghê đẩy cửa ra, thừa lúc lửa ở bên ngoài còn chưa đốt đến nơi này, muốn cho Tiết Tịnh Kỳ đi khỏi nơi này trước.
Bên trong là địa ngục, bên ngoài là thiên đường, hai lựa chọn khác nhau sẽ quyết định vận mệnh của mọi người, Nhục Nghê nhanh chóng chạy vào trong cầm lấy ấm nước nguội trên bàn đổ lên tay áo nàng, che muỗi miệng lại rồi nhanh nhẹn dứt khoát xông thẳng vào trong.
Đứa bé bị làn khói lượn lờ xộc vào sắp không thở nổi nữa, mơ mơ màng màng mà vươn tay về phía Nhục Nghê, khó khăn khàn khàn nói: “Tỷ tỷ... Cứu ta...”
Vào lúc này, Nhục Nghê cảm thấy bản thân làm cái gì cũng đều đáng giá, nàng đã cứu được một sinh mệnh nhỏ.
Ngay lúc nàng quay đầu lại, Tiết Tịnh Kỳ đang dùng chút nước còn sót lại trong ấm trà đổ lên hai cái khăn tay khác nhau. Thừa lúc lửa còn chưa cháy lan đến mà chạy nhanh đến bên cạnh Nhục Nghê, đặt cái khăn tay ướt vào giữa miệng và mũi nàng, lại cầm một cái đặt dưới mũi cậu bé.
“Vương phi, sao ngài còn chưa đi nữa?” Mặt Nhục Nghê bị khói xông lên để lại vài vệt đen, mặt mày khẩn trương nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Lửa bên ngoài đã rất lớn, trên đỉnh đầu là tiếng gỗ bị đốt kêu lên lốp bốp, liên tục có những mảnh vụn gỗ màu đen từ trên đầu nàng rớt xuống, cùng với khói đen đang bay lơ lửng trong căn phòng này.
“Ta không yên tâm về hai người, bây giờ chạy ra ngoài nhanh lên, nếu không lửa lớn sẽ không ra được nữa!” Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ cũng không quá tốt, vội vàng che lại mũi miệng của cậu bé rồi một bàn tay khác đặt lên lưng cậu bé, dìu cậu bước ra cửa.
“Vương phi, vậy người phải theo sát ta đó, đừng để lạc!” Mí mắt Nhục Nghê cứ giật liên tục, không biết vì sao, trong lòng nàng lại linh tính có chuyện không may.
Nhưng mà nàng nhanh chóng đè cảm xúc này xuống, dù sao cũng sắp ra khỏi cửa rồi, mặc kệ căn nhà tranh này có cháy lớn đến cỡ nào, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa thì mọi thứ sẽ ổn.
Nhưng mà tại sao cơ thể của nàng càng lúc càng mệt, đầu cũng càng lúc càng nặng, cảm giác mơ mơ màng màng, choáng váng liên tục xảy ra trên người của nàng, nàng lắc đầu, vừa mới bước được một bước, một cây xà bằng gỗ đột nhiên rớt xuống, đập xuống phía sau nàng.
“Đùng” tiếng động kéo theo than lửa rơi xuống đất, tuyết đọng bên ngoài đã tan thành nước, không ngừng chảy về phía này, nhưng mà vì sao nước và gió tuyết ở bên ngoài lại không thể dập tắt được trận lửa lớn này chứ?
Nhục Nghê đột nhiên ném cậu bé trên lưng xuống, giống như nổi điên định xông lên phía trước, mặc kệ lửa ở bên trong lớn như thế nào nàng cũng nhất định phải vào.
“Vương phi!” Tiếng kêu gào sợ hãi giống như tuôn trào ra như lũ lụt, lung lay sắp đổ trong bầu trời đầy lửa, gió tuyết bay phấp phới.
Tiếng kêu thê lương này không biết làm cho bao nhiêu người sợ hãi và hoảng sợ.
Thấy sắp sửa chạy vào trong nhà rồi, chỉ còn một bước nữa thôi, đột nhiên cổ nàng đau nhói, hai mắt tối sầm, không còn hay biết gì nữa.
Ngọn lửa bên trong vẫn cháy hừng hừng hực, gió tuyết trên trời cũng không thể làm trận lửa này có dấu hiệu dừng lại.”
“Nhục, Nhục Nghê...” Mắt Tiết Tịnh Kỳ choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, trong trận cháy này có một hương thơm rất đậm, cô không biết đây là mùi hương gì, ngửi vào làm người ta cực kỳ buồn ngủ.
Thềm cửa đã bị lửa đốt sạch, xà nhà trên nóc liên tục rơi xuống, đập xuống trước mắt cô, ngọn lửa hừng hực liên tục đập thẳng vào mắt cô, làm hai mắt cô càng trở nên mờ mịt, ánh mắt dần dần chỉ còn có thể nhìn thấy ba loại màu sắc là trắng đen và xám
Cô sắp chết rồi sao? Cô sắp gặp thần chết rồi à?
Cũng tốt, chỉ là cô không nỡ xa Thích Mặc Thanh, không nỡ xa Nhục Nghê, không nỡ xa Giả Sơn, Lãnh Tướng, có nhiều người đã ở từng ở cạnh cô chung sống cùng cô, những sẽ không còn gặp được ai nữa...
Bóng dáng của Thích Mặc Thanh không ngừng hiện lên trong đầu cô, cô đã hứa với chàng là sẽ mãi ở cạnh chàng, bây giờ chỉ sợ phải nuốt lời rồi, cô không thể tiếp tục ở cùng chàng nữa.
Nhưng mà cô thật sự không cố ý, cô cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu chuyện này không có xảy ra, nếu như cô không tự làm chủ chạy ra khỏi phủ...
Mọi chuyện không có nếu như.
“Có phải ngươi rất muốn bò dậy, có phải ngươi rất muốn bước ra khỏi cánh cửa kia đúng không?” Một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt cô, từ trên xuống dưới đều là một màu đen, ngay cả một cọng tóc cũng không thấy được, chỉ là giọng nói của nàng rất quen tai, giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng lại quên mất là ở đâu.
“Không ngờ ngươi cũng sẽ có ngày này, ngươi cũng đã cảm nhận được cảm giác bản thân như ở dưới địa ngục, không có ai đến cứu rồi đúng không? Loại người như ngươi không xứng được sống trên đời này từ lâu rồi, hôm nay để ta tới kết liễu ngươi!” Giọng nói kia liên tục xuất hiện bên tai Tiết Tịnh Kỳ, nhưng mà cái đầu choáng váng của cô đã không suy nghĩ được gì nữa, hoàn toàn không có tâm trạng để suy nghĩ.
“Ngươi, ngươi là ai...” Lúc Tiết Tịnh Kỳ sắp ngất xỉu đã yếu ớt hỏi một câu.
Tuy rằng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người đó, nhưng mà trong lúc cô mơ mơ màng màng đã nghe được tiếng cười khinh thường của nàng ta.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, hôm nay ta sẽ tự tay giết chết ngươi!” Giọng nữ kia nghe có hơi dữ tợn, lại có chút đáng sợ, nhưng mà hơn hết vẫn là vẻ sung sướng.
Tiếng cười quỷ dị này không ngừng quanh quẩn quanh lỗ tai Tiết Tịnh Kỳ, tiếng cười vẫn còn vang lên, không hề ngừng lại.
Không có thứ gì đáng sợ hơn tiếng cười này, bóng người màu đen kia dưới ánh lửa rực rỡ cũng trở nên sáng ngời, hai tay Tiết Tịnh Kỳ véo mạnh đùi cô, không cho phép bản thân thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, từ đôi mắt chưa hoàn toàn nhắm lại kia, cô nhìn thấy người đó lấy ra một cây dao găm sắc bén từ dưới đế giày, cây dao kia không quá lớn nhưng lưỡi dao lại cực kỳ sắc bén, nhìn từ vẻ ngoài là đã biết ngay có thể chém sắt như chém bùn.
“Ngươi mau chịu chết đi!” Giọng nữ dữ tợn đáng sợ.
Trong bóng tối mông lung giơ tay chém xuống, Tiết Tịnh Kỳ đã hôn mê bất tỉnh, rơi vào bóng đêm vô tận.
Trong phủ Minh Vương vô cùng yên lặng, lúc Thích Mặc Thanh ra khỏi hoàng cung vội vã giục ngựa chạy về phủ Minh Vương cũng chỉ mới đến giữa trưa, nếu như là trước kia chắc chắn không thể chỉ tốn chút thời gian như vậy được.
Hôm nay tâm trạng của chàng không được yên.
“Quản gia, Vương phi đâu?” Thích Mặc Thanh vừa đi trên con đường nhỏ quanh co của phủ, vừa hỏi quản gia.
Chàng cũng không định đi tìm từng chỗ một, mục đích của chàng chỉ là muốn biết Tiết Tịnh Kỳ có đang ở trong vương phủ hay không mà thôi.
“Vương, Vương gia, Vương phi người, người không có ở trong phủ, lão nô đã không thấy Vương phi suốt cả buổi sáng rồi!” Quản gia cúi đầu, không dám nói nhiều, chỉ biết chờ Thích Mặc Thanh xử lý.
Đúng như ông đoán, vừa nói xong, sắc mặt Thích Mặc Thanh đã lạnh buốt, giống như là mới từ địa ngục bước ra, chỉ có khí thế của tu la dưới địa ngục.
“Trước khi đi ta đã dặn dò ông thế nào?” Giọng nói Thích Mặc Thanh cứng rắn như tảng băng mấy nghìn năm.
Quản gia thuật lại không sót chữ nào đáp: “Dặn dò lão nô chăm sóc cho Vương phi, trước khi Vương gia quay trở về không cho phép Vương phi bước ra khỏi phủ một bước.”
Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn ông, hai tay không tự chủ nắm chặt lấy ghế, lạnh lùng ra lệnh: “Cho người tìm khắp thành, nhất định phải tìm được Vương phi, ta cho các người thời gian một nén nhang.” Thích Mặc Thanh đã không còn lý trí nữa rồi, nếu như chàng không nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, chàng sẽ nổi điên.
Rõ ràng đã biết tính tình của Tiết Tịnh Kỳ, chàng vẫn cứ để cô ở lại vương phủ một mình thì đúng là chàng đã suy nghĩ không chu đáo, kẻ thù của chàng quá nhiều, nếu như Tiết Tịnh Kỳ gặp phải kẻ nào đó, chàng không dám suy nghĩ nữa.
Quản gia chưa bao giờ thấy Thích Mặc Thanh như thế nên trố mắt ra nhìn một lúc lâu nhưng ông cũng không dám nói gì xoay người rời đi.
Thích Mặc Thanh nắm chặt tay vịn của ghế, hai tay sắp bị nắm đến chảy máu nhưng chàng cũng không quan tâm.
Một lúc sau, chính chàng cũng đứng dậy ra phủ tìm kiếm.