Nhà tranh chỉ có hai phòng, một phòng là phòng ngủ, phòng còn lại chứa bệ bếp, bàn ăn và một khoảng đất trống để đặt vài thứ linh tinh. Cũng may sân bên ngoài khá lớn, bước qua cánh cửa làm bằng trúc lập tức nhìn thấy một khoảnh vườn rộng gieo trồng các loại rau xanh, bên cạnh còn đặt bàn trà, trên bàn đặt một chén trà và ấm nước bị mẻ.
Bà lão kia vội vàng chạy vào bếp giảm lửa xuống, Tiết Tịnh Kỳ đứng yên trong sân nhìn một lúc, đột nhiên nghe được trong phòng vang lên tiếng ho khan yếu ớt và một giọng nam còn khá nhỏ tuổi: “Mẹ, là mẹ về sao?”
Có lẽ bà lão đang ở trong bếp giảm lửa nên không nghe được tiếng của đứa bé trai này, bé trai kia lại kêu vài tiếng vẫn không có ai trả lời, Tiết Tịnh Kỳ men theo nơi phát ra âm thanh mà từ từ đến gần căn nhà lá nhỏ hẹp kia, từ từ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Một đứa bé trai không lớn không nhỏ đang nằm trên giường, trên người còn đang đắp rất nhiều lớp chăn mỏng, chỉ lộ ra một cái đầu, mái tóc đen nhánh được cột gọn gàng ở sau đầu, nhìn qua chỉ cỡ mười tuổi.
Giọng nói của cậu bé khàn khàn, nghe qua là biết ngay đã bị sốt viêm amidan rồi: “Ngươi là ai? Vào đây làm gì? Mẹ ta đâu?”
Mặt đứa bé kia đỏ ửng, khác hẳn với vẻ tái nhợt do giá rét, nhìn qua là biết ngay là do sốt cao, Tiết Tịnh Kỳ cố gắng nở nụ cười, làm như không có việc gì mà đi về phía cậu bé.
“Đừng sợ, ta là đại phu mẹ ngươi mời đến để chữa bệnh cho ngươi.” Đôi mắt Tiết Tịnh Kỳ cong lại thành hình trăng khuyết, trông cực kỳ dịu dàng.
Đứa bé kia lại lắc đầu nói: “Không phải, mẹ ta đã tìm rất nhiều người đến khám bệnh cho ta rồi, bọn họ đều nói ta sắp không xong rồi, là người đã bước một chân vào quan tài rồi, y thuật của ngươi cao minh đến cỡ nào chứ? Có thể cứu ta sao?”
Vẻ mặt giống hệt như trẻ con lại kết hợp với giọng nói khàn khàn của cậu bé nói ra mấy lời này thật sự làm cho Tiết Tịnh Kỳ hơi kinh ngạc, làm cho lòng cô rất rung động, có cảm giác hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
“Ta chính là thần y giỏi nhất, chỉ cần có ta ở đây ngươi sẽ không chết, mấy đại phu kia đều không có bản lĩnh này, ta được lệnh của Quan Âm Bồ Tát cố ý hạ phàm để cứu ngươi, ngươi có tin không?” Tiết Tịnh Kỳ bị lời nói của cậu bé chọc cười, cũng cố ý nói vài câu chọc cậu bé.
Nhưng mà cậu bé lại lắc đầu: “Không tin.”
Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày: “Ngươi không tin sao? Vậy ta giúp ngươi chữa bệnh sốt thì ngươi sẽ tin ta thôi.”
Cuộc nói chuyện thú vị của hai người rơi vào tai Nhục Nghê, nàng hơi bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhanh chóng cầm đao đứng ngoài cửa.
Lấy hòm thuốc ra, bên trong có đủ các loại thuốc men, Tiết Tịnh Kỳ lấy ra một cái que đè lưỡi nói với cậu bé: “Há miệng ra.”
Có lẽ cậu bé này chưa bao giờ gặp qua cách chữa bệnh kỳ lạ thế này, ngoan ngoãn nghe lời há miệng.
Dùng que đè lưỡi đè lên đầu lưỡi cậu bé, không có bựa lưỡi, phần lớn lưỡi đều nổi lên những hạt bóng nhỏ, đầu lưỡi hơi đỏ, vừa nhìn là biết ngay đã không còn cảm nhận được vị giác gì rồi.
Xem lưỡi xong, Tiết Tịnh Kỳ lại sờ trán cậu bé, đúng là rất nóng, có thể chiên trứng gà được luôn rồi, cô hoảng sợ bỏ tay ra, đoán chừng cũng cỡ bốn mươi độ. Tim cô đập thình thịch, không cần xem, chắc chắn là bị bệnh truyền nhiễm dẫn đến sốt cao không lùi, nếu như không có biện pháp phòng tránh thì sốt sẽ càng lúc càng nặng.
“Xem lưỡi của ta là có thể trị bệnh cho ta sao? Đại phu, ngươi thật giỏi!” Cậu bé kia giơ ngón cái với Tiết Tịnh Kỳ, hoàn toàn không hề có chút sợ hãi bệnh tật.
“Chỉ xem lưỡi không thì không thể trị hết bệnh được, nhưng mà ta có thể nhìn đầu lưỡi của ngươi để xem tình hình cơ thể của người, mấy ngày gần đây ngươi có uống thuốc gì không?” Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ nhún vai.
Nhắc đến thuốc, mặt cậu bé hình như cũng không còn quá vui vẻ nữa, cậu bé lắc đầu nói: “Không có, mấy đại phu kia nói mẹ của ta không có tiền nên không bán thuốc cho ta, ta cũng không muốn uống thuốc, thuốc đắng lắm, ta thà để mẹ ta vào thành mua kẹo cho ta ăn còn hơn.”
Con nít luôn rất ngây thơ, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ hơi ấm áp, nguyện vọng đơn giản mà tốt đẹp này của cậu làm cô rất xúc động, cô cười nói: “Bây giờ người không ăn kẹo được đâu, nhưng mà chờ ngươi hết bệnh rồi muốn ăn bao nhiêu thì tỷ sẽ tặng cho ngươi ăn, ngươi phải nghe lời tỷ nói mới có thể nhanh khỏi bệnh được.”
“Ta muốn ăn thật nhiều thật nhiều kẹo, ngươi phải tặng cho ta hết đó, nếu không ta sẽ không cho ngươi chữa bệnh đâu!” Đôi mắt lõm sâu của cậu bé sáng ngời, lại mang theo chút ý cảnh cáo, dáng vẻ nghịch ngơm của cậu bé trông có chút yếu ớt.
Nhìn nụ cười ngây thơ của cậu bé, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ khó chịu như bị kim đâm vậy, làm cô lập tức không còn đề phòng nữa, đau lòng nhìn cậu bé: “Chắc chắn, ta hứa với ngươi.”
Mở hộp thuốc ra, Tiết Tịnh Kỳ tìm trang phục phòng khuẩn mặc vào, Nhục Nghê đứng ở một bên giúp cô, đã lâu lắm rồi cô chưa từng gặp qua vẻ ngây thơ, lần này cũng bị giọng nói và nụ cười của cậu bé làm xiêu lòng, cũng dần mất đi sự đề phòng, nhìn cậu bé bằng ánh mắt thương tiếc.
“Nhục Nghê, lấy ống tiêm và peniciliin cho ta, ta phải tiêm vào cho cậu bé.” Đầu tiên phải khống chế được độc tố trong cơ thể của cậu bé lại đã.
Nghe Tiết Tịnh Kỳ nghiêm túc nói, Nhục Nghê cũng không hề do dự, xoay người lấy ống tiêm và penicillin trong hộp thuốc ra, mấy thứ này là mấy thứ nàng rất quen thuộc và hay nhìn thấy, chỉ chốc lát đã cầm thuốc đưa cho Tiết Tịnh Kỳ.
“Đây là cái gì?” Cậu bé kinh ngạc há to miệng hỏi.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy thứ này, có thể nói là nó chưa từng xuất hiện ở nơi này, không lẽ dùng cái này là vì chữa bệnh cho cậu sao? Đôi với cậu mà nói thứ tốt nhất mà cậu từng gặp được mà một con lạc đà Vicugna ở bên nhà hàng xóm đưa đến, trừ những đồ dùng cần thiết hằng ngày ra, cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì khác ở bên ngoài cả.
Tiết Tịnh Kỳ đặt ống tiêm ở trước mặt cô nhìn xem, suy nghĩ một chút rồi nói với cậu: “Đây là đồ dùng để chữa bệnh, lát nữa ta sẽ dùng nó để chữa bệnh cho ngươi, ngươi sẽ không cần uống thuốc nữa!”
Quả nhiên, vừa nói xong, hai mắt cậu bé đã sáng rực lên, lấp la lấp lánh nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Thật sao? Ta có thể không cần uống thuốc cũng có thể khỏe lại sao?”
Tiết Tịnh Kỳ vô tình gật đầu: “Chúng ta thử xem!”
Trong mắt cậu bé lóe lên ánh sáng hy vọng, chưa từng có người nào chịu nói chuyện dịu dàng với cậu bé như thế, cũng chưa từng có người nào sẽ thân thiết chữa bệnh cho cậu như vậy, tất cả những gì ngày hôm nay là một giấc mơ sao?
Sau khi rút toàn bộ penicillin vào trong ống tiêm rồi, chất lỏng từ từ di chuyển bên trong ống tiêm, Tiết Tịnh Kỳ từ từ điều chỉnh ống tiêm một chút, chất lỏng bên trong đang chậm rãi di chuyển, cậu bé cực kỳ kinh ngạc và vui vẻ nhìn chất lỏng này, còn có chút mờ mịt do không hiểu rõ.
Không biết Tiết Tịnh Kỳ định làm cái gì cho nên rất hưng phấn, nhưng mà khi ống tiêm kia từ từ dời về phía cánh tay cậu bé thì trong lòng cậu lại cảm thấy rợn tóc gáy.
“Quay đầu sang chỗ khác đừng nhìn, sẽ đỡ hơn nhanh thôi.” Tiết Tịnh Kỳ dùng giọng nói dịu dàng nhất của cô khẽ nhắc nhở cậu bé.
Cậu bé rất nghe lời, ngoan ngoãn quay đầu qua không xem, quay đầu vào bên trong giường, tuy rằng là thế, nhưng Tiết Tịnh Kỳ vẫn có thể thấy rõ cậu bé đang híp chặt hai mắt lại, sắc mặt dữ tợn có hơi đau đớn.
Hít sâu, dùng sức nhẹ nhất tiêm vào tai cậu bé, Tiết Tịnh Kỳ có thể cảm nhận được rất rõ cơ thể của cậu cứng đờ lại, cô vừa bảo cậu thả lỏng, vừa tiêm penicillin vào trong cơ thể cậu.
“Đau quá! Nhưng mà ta đã chịu đựng được đúng không? Bệnh của ta sẽ khỏi đúng không?” Nguyện vọng đơn giản của cậu bé thể hiện rõ trên gương mặt, ngây thơ như một đứa trẻ muốn tranh công.
Tiết Tịnh Kỳ cất ống tiêm đi, không có nói cho cậu bé biết đây chỉ là bước đầu tiên, theo ý cậu bé gật đầu: “Ừ, ngươi sẽ khỏe nhanh thôi.”
Cậu bé lộ ra vẻ mặt hài lòng và vui sướng, trong đôi mắt vì suy dinh dưỡng mà mệt mỏi kia tràn đầy hy vọng, là ham muốn được sống sót.
Tiết Tịnh Kỳ còn định nói gì nữa, nhưng mà bên cạnh đột nhiên có mùi khói xộc vào, từng đợt từng đợt chui vào phòng, lúc đầu chỉ có một chút, nhưng sau đó lập tức nhanh chóng nhiều lên, khắp nhà toàn là khói lượn lời.
Căn phòng nhỏ hẹp này chỉ trong chốc lát đã tràn ngập làn khói xám, trông có vẻ cực kỳ đáng sợ, giống như là sắp sửa cận kề cái chết vậy.
“Vương phi, có lẽ là cháy, chạy mau!” Nhục Nghê ngửi mùi trong không khí một lúc rồi nhanh chóng đoán được chuyện gì đang xảy ra, mặt mày hoảng sợ kéo cánh tay Tiết Tịnh Kỳ định kéo cô chạy ra ngoài.
“Cháy?” Tiết Tịnh Kỳ lẩm bẩm, cơ thể hơi cứng đời: “Nhục Nghê, mau cứu đứa bé kia ra, nhất định phải cứu đứa bé kia trước!”
Lúc sắp chết, Tiết Tịnh Kỳ không quên được người cô từng cứu chữa, cô không muốn một sinh mệnh trẻ tuổi như vậy mất đi, cậu bé phải có được những năm tháng tuổi trẻ tốt đẹp hơn nữa.
“Vương phi, người đi trước đi, đến lúc này rồi, ta không thể để người xảy ra chuyện gì được, thừa dịp lửa chưa lớn nhanh chóng chạy ra ngoài đi!” Giọng điệu Nhục Nghê dần kích động, đẩy Tiết Tịnh Kỳ đi, giống như chuẩn bị đẩy cô ra ngoài.
Đầu óc của nàng trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất chính là phải dẫn Tiết Tịnh Kỳ bình an ra khỏi căn nhà này, để cô còn an toàn.
Khói xung quanh càng lúc càng nhiều, Nhục Nghê kéo Tiết Tịnh Kỳ sắp sửa đến cửa, bên ngoài là sân, chỉ còn chút nữa là được an toàn, nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ lại đột nhiên quay đầu lại.
“Đợi đã, cậu bé còn ở bên trong!” Tiết Tịnh Kỳ dùng tay nắm chặt lấy khung cửa, yếu ớt chỉ vào cái giường ở phía sau.
Chén trà nạm vàng không nóng không lạnh, cầm trong tay rất thích hợp, suốt buổi sáng hôm nay Thích Mặc Thanh vẫn luôn nhíu mày, chàng liên tục cầm ly uống nước, nhưng mà tay lại cầm không chắc.
“Lách cách”, chén trà nạm vàng lại rớt xuống đất lần nữa.
Đây đã là lần thứ ba.
Quần thần lại quay đầu lại nhìn chàng.
“Xin lỗi, trượt tay!” Thích Mặc Thanh bình tĩnh nói, đây cũng là lần thứ ba.
Cung nữ nhanh nhẹn bước lại cạnh chàng, ngồi xổm xuống dọn dẹp những mảnh gốm sứ nhỏ cho chàng, lại có mấy cung nữ bước lên quét sạch những mảnh nhỏ chưa được nhặt sạch lên, chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất lại sạch bong sáng bóng.
“Minh Vương, hôm nay con làm sao thế? Sao cứ mất hồn mãi vậy? Có phải có tâm sự gì không?” Gia Thành Đế cuối cùng cũng nhìn về phía chàng với dáng vẻ uy nghiêm.