Tề Mộ cực kì tự trách, chuyện này là do cậu xử lý không tốt.

Từ lúc nhìn thấy Tra Yên, cậu nên nghĩ đến kết quả như vậy mới phải.

Lúc trước Tề Đại Sơn không nói hai lời liền giúp Tra Yên chuyển trường, giảm khả năng tạo thành thương tổn cho cô ấy đến mức thấp nhất. Nhưng dù vậy, trong trường học vẫn có đủ loại tin đồn xấu nổi lên.

Tề Mộ chưa từng giải thích về vũng nước bẩn hắt lên người mình bao giờ, bởi vì càng giải thích càng không thành, chỉ có thể gây ra nhiều phiền toái hơn trước. Việc này nghe qua rất bất đắc dĩ, nhưng đôi lúc, đối với tin đồn thất thiệt có tầm ảnh hưởng thì cách thức tốt nhất chính là yên lặng.

Chuyện như vậy thì phải giải thích thế nào? Tính tình Tra Yên nhút nhát lại vô cùng nhạy cảm, bị quấy rối tình dục cũng không thể tự vệ, chỉ có thể vô lực chịu đựng. Nếu như không phải Tề Mộ cảm thấy buồn chán trốn học nên mới phát hiện ra thì cô muốn nhẫn nhịn tới khi nào? Cô sẽ lại trở thành cái dạng gì đây?

Mặc dù Tề Mộ đã đánh cái tên cầm thú kia một trận, Tề Đại Sơn cũng dựa theo pháp luật để trừng phạt gã, nhưng những thứ này đâu thể công khai? Có thể giải thích cho người khác nghe sao?

Ngay cả với Hứa Tiểu Minh, Tề Mộ cũng không dám nói ra nửa chữ.

Việc bọn họ làm được có hạn, giúp Tra Yên chuyển trường, cho cô một hoàn cảnh khác, để cô bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng cô thật sự có thể thoát khỏi ác mộng sao? Cô thật sự có thể dũng cảm đối mặt với cuộc sống mới à? Cô thật sự có sức mạnh để sống một cuộc đời khác ư?

Vốn là người nhút nhát yếu ớt, tới một nơi xa lạ thì cô phải làm gì để thích ứng đây?

Càng làm cho người khác phẫn uất chính là nguồn gốc của vấn đề này—— dựa vào cái gì cơ chứ?

Từ đầu tới cuối Tra Yên đều không làm gì sai, tại sao cô lại phải chịu đựng tất cả? Dựa vào đâu mà phải trải qua hết thảy mọi thứ? Dựa vào cái gì mà cô lại phải gánh vác những thứ ấy?

Tề Mộ không hiểu, càng làm cho cậu nghĩ không thông lại là: trên đời này có rất nhiều người như thế.

Bọn họ sống một cách bất lực, thống khổ và đầy khó khăn…

Tựa như Tra Yên, tựa như Doãn Tu Trúc.

Tề Mộ nhìn thấy cái bóng của Doãn Tu Trúc trên người Tra Yên. Càng hiểu rõ gia đình Doãn Tu Trúc, càng hiểu rõ tuổi thơ của hắn thì cậu càng nghĩ mà sợ.

Nếu như cậu không gặp được hắn, nếu như chiều hoàng hôn ấy cậu không dang  tay ra—— thì hiện tại Doãn Tu Trúc sẽ như thế nào?

Hắn nhớ tới một Doãn Tu Trúc nhát gan, yếu đuối kia, trong lòng lại đau như dao cắt.

Nếu như Tra Yên không gặp gã cầm thú đó, có phải cô sẽ sống càng tự tin hơn, khỏe mạnh hơn, ưu tú hơn hay không.

Nhưng không có nếu như.

Doãn Tu Trúc nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, thấp giọng nói: “Cậu làm rất tốt.” Nếu như Tề Mộ hành sự không thỏa đáng thì chẳng có người nào trên cõi đời này có đủ tư cách cả.

Khuôn mặt Tề Mộ kề sát lồng ngực Doãn Tu Trúc. Không hiểu tại sao, cũng không nói được rõ nguyên do, nỗi khổ trong lòng như tìm được chỗ để phát tiết, mãnh liệt tuôn trào. Cậu khàn giọng nói: “Sao gã có thể làm thế? Tại sao lại đối xử với một đứa trẻ thành ra nông nỗi ấy? Sao gã có thể ghê tởm đến vậy cơ chứ! Nhưng tớ không thể giúp được cậu ấy, tớ căn bản…”

“Không ” Doãn Tu Trúc cảm thấy trước ngực mình ẩm ướt, trái tim đau đến sắp nứt ra: “Tề Mộ, cậu đã cứu Tra Yên, là cậu cho cô ấy một cuộc sống mới!”

Tề Mộ rơi nước mắt: “Ba năm rồi mà cậu ấy vẫn nhút nhát, vẫn yếu đuối, vẫn đầy tự ti như trước. Cậu ấy vất vả lắm mới thi vào nhất trung thì lại gặp tớ, để rồi chuyện năm đó liền bị vạch trần, về sau cậu ấy phải làm gì bây giờ? Cả đời này liệu cậu ấy có thể thoát khỏi bóng ma đó được sao?”

Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, giọng nói cũng khàn hẳn đi: “Đừng tự trách, cậu đã làm rất tốt rồi. Con đường của mỗi người không do người khác đi hộ mà cần bản thân phải tự bước về phía trước. Cậu cho cậu ấy hi vọng và dũng khí, chìa tay kéo cậu ấy ra khỏi vũng bùn đã đủ lắm rồi.”

Tề Mộ ôm hắn thật chặt, lắc đầu nói không thành lời.

Doãn Tu Trúc nhẹ giọng lên tiếng: “Cậu xem, tớ cũng thoát ra được đấy thôi.”

Câu nói này đâm thẳng vào tim Tề Mộ. Cậu ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn.

Doãn Tu Trúc lau nước mắt của câu, nói ra câu được đặt sâu trong nội tâm hắn: “Bởi vì cậu nên mới có tớ của hiện tại”

Bởi vì gặp Tề Mộ, Doãn Tu Trúc mới có thể được như bây giờ.

Bởi vì chùm ánh sáng ấy, hắn mới có thể thoát khỏi đám sương mù, dũng cảm đối mặt với cuộc đời mình.

“Hãy tin tưởng Tra Yên.” Doãn Tu Trúc yên lặng nhìn cậu “Là cậu cho cô ấy dũng khí để cô ấy có thể nói ra chuyện quá khứ”

Tề Mộ ngây người, nỗi buồn vô hạn trong tim bởi từng câu từng chữ của Doãn Tu Trúc mà chậm rãi tan biến.

Không ai hiểu rõ cảm xúc của Tra Yên hơn Doãn Tu Trúc nên người có tư cách khuyên giải Tề Mộ nhất cũng chỉ có hắn.

“Đừng tự trách.” Doãn Tu Trúc nhìn Tề Mộ, dịu giọng nói “Vì gặp được cậu, tớ và Tra Yên mới có cuộc sống mới.”

Tề Mộ lại vùi đầu vào trước ngực Doãn Tu Trúc, khóc không thành tiếng.

Doãn Tu Trúc nhẹ nhàng vòng tay qua người cậu, trấn an mà vỗ về mái tóc ngắn hơi vểnh của cậu—— cuộc đời có rất nhiều điều không may và đau khổ, nhưng trong cuộc sống cũng có cả Tề Mộ.

Bởi vì Tề Mộ tốt bụng ấy nên hắn mới có sức mạnh để làm lại từ đầu.

Sau đó Tra Yên vẫn chuyển khỏi nhất trung, bạn học lớp 3 đều bị thầy giáo gọi tới nói chuyện, tập thể lớp xin lỗi Tra Yên và Tề Mộ, thái độ chân thành, vô cùng hối hận.

Như vậy có ích gì đâu? Vết thương đã bị rạch ra, máu chảy đầy đất, không phải cứ lau khô là có thể giả vờ thái bình.

Tra Yên không thể ở lại nơi đây, cũng chẳng liên quan đến việc cô có phải người bị hại hay không, trọng điểm là cô không còn giống như trước nữa.

Trong một môi trường nào đó, sợ nhất chính là điều này.

Tra Yên tiếp tục ở lại thì chỉ không ngừng nhắc nhở mọi người và bản thân cô rằng… cô đã xảy ra chuyện kia.

Điều đó quá bất công, cũng làm hại tới cuộc sống sau này của cô ấy.

Vẫn không thể làm gì, đến cuối cùng Tra Yên không ngừng bị tổn thương mà rời đi.

Một mình Doãn Tu Trúc tới gặp mặt Tra Yên, trò chuyện với cô rất lâu. E rằng ngay cả bác sĩ tâm lý giỏi nhất cũng không bằng những lời mà Doãn Tu Trúc nói với cô.

Hắn dùng chính trải nghiệm của mình giải thích cho Tra Yên —— Tề Mộ mở ra cho cậu cánh cửa mới thì cậu phải tự mình bước đi thật tốt trên con đường phía trước.

Đừng phụ lòng cậu, càng phải làm gì đó cho xứng với sự may mắn khi gặp được cậu.

Trước khi chia tay, Tra Yên tới gặp Tề Mộ. Tề Mộ có chút bất an, bởi vì trong ấn tượng của cậu dáng vẻ của Tra Yên lúc nào cũng yếu ớt, gần như sắp sụp đổ, cơ hồ vừa đụng đã tan, thậm chí điều này khiến cậu còn không dám lớn tiếng nói chuyện với cô.

Mà lần này Tra Yên ngẩng đầu lên, dùng một đôi tỏa ra ánh sáng lộng lẫy nhìn cậu: “Tề Mộ, cảm ơn cậu.” Lời này đến hơi trễ, nhưng lại xuất phát từ tận đáy lòng.

Tề Mộ có chút sững sờ.

Đã phải chịu vô vàn đau khổ, rốt cục Tra Yên cũng đứng lên nở nụ cười với cậu, cô nói: “Nếu có cơ hội gặp lại, tớ hy vọng có thể cho cậu thấy một tớ tốt đẹp hơn trước!” Cô nghĩ đến Doãn Tu Trúc, dũng cảm bước tới một cuộc sống mới.

Cô bất hạnh, nhưng cũng rất may mắn.

Không thể bởi vì đã từng trải qua đau khổ mà từ bỏ vận may hiếm thấy của mình.

Cô sẽ trở nên kiên cường hơn, ưu tú hơn, tốt đẹp hơn, như vậy mới xứng đáng với ý tốt mà Tề Mộ cho cô!

Lúc Hứa Tiểu Minh biết được đầu đuôi câu chuyện thì cả người đều vô cùng hoang mang.

Nó tìm Tề Mộ, nói xin lỗi với cậu. Việc này là do nó quá hồ đồ, tự cho bản thân đúng mà nghĩ bậy nghĩ bạ, thổi gió cho tin đồn xấu lan truyền.

Tề Mộ đập một phát vào đầu nó: “Xin lỗi xin liếc cái gì, tớ cũng có nói rõ với cậu đâu.”

Hứa Tiểu Minh xấu hổ đáp: “Chuyện như vậy thì cậu kể với tớ sao được.”

Tề Mộ lên tiếng: “Cho nên cậu cũng không sai, bởi vì chẳng biết gì hết mà.”

Hứa Tiểu Minh áy náy: “Tại tớ cứ đinh ninh là mình đúng.”

Thật ra Hứa Tiểu Minh không làm gì hết, nó cũng chỉ suy đoán về quan hệ giữa Tề Mộ và Tra Yên rồi còn nhìn chằm chằm cô ấy mà thôi.

Việc này là quá phận? Là sai sao? Đứng trên quan điểm của nó mà nói, người anh em của mình có liên hệ mật thiết với một cô gái, chẳng nhẽ ngay cả lòng hiếu kỳ cơ bản cũng không được ư?

Không thể nào.

Nhưng lại chính là như vậy, ai cũng không biết, ai cũng không hiểu, một khi buông thả suy nghĩ chủ quan của mình thì sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn.

Bởi vì điều này nên Hứa Tiểu Minh mới xin lỗi.

“Được rồi” Tề Mộ đấm vào ngực nó “Cậu đừng có mở miệng tiện đi nói lung tung nữa.”

Hứa Tiểu Minh giơ ngón tay lên trời, thề: “Tớ nhất định sẽ có chừng mực!” Mặc dù khi ấy vô cùng tò mò về sự mập mờ giữa Tề Mộ và Tra Yên, nhưng nó cũng chỉ đi hỏi Tề Mộ, không kể với người thứ hai, cho dù người đó có là Phương Tuấn Kỳ.

Một năm mới lại đến, tuyết rơi bao phủ toàn bộ sân trường, chuyện của Tra Yên cũng giống như truyền thuyết xa xưa, trở thành kí ức mơ hồ trong đầu của rất nhiều người.

Cách khai giảng một tuần, mấy tên nhóc hẹn gặp nhau tại nhà Doãn Tu Trúc.

Ngụy Bình Hi cũng tới, mục đích của Ngụy thiếu vô cùng đơn giản thô bạo, đó chính là chép bài tập!

Hôm nay Hứa Tiểu Minh là nửa học sinh giỏi, làm hành động phê bình tiêu chuẩn với Ngụy Bình Hi: “Cố gắng lên lão Ngụy, nước đến chân mới nhảy thì kẻ địch chết hết rồi.!”

Ngụy Bình Hi rất bận rộn, hận không thể viết hai tay cùng một lúc, hùng hùng hổ hổ chép lấy chép để.

Mỗi một năm qua đi, Tề Mộ và đồng chí Hứa Gà Con đều có hạng mục cố định, đó chính là so tiền mừng tuổi.

Doãn Tu Trúc và Phương Tuấn Kỳ là kiểu: một người mỉm cười đứng ngoài xem, một người thì lạnh lùng, phiên dịch tâm trạng ra thì đại khái sẽ là—— còn có thể ấu trĩ hơn được nữa không?

Đương nhiên trong lòng Doãn Tu Trúc chỉ có —— Tề Mộ thật đáng yêu.

Hứa Tiểu Minh và Tề Mộ chơi không biết chán, hơn nữa tuân thủ quy định một cách nghiêm ngặt, tiền vẫn nằm nguyên trong bao lì xì, chờ tới giờ phút này mới bóc ra!

Hứa Tiểu Minh đem theo kho bạc nhỏ của mình, trang trọng nói: “Anh Mộ, xin mời.”

Tề Mộ cũng vác theo túi nhỏ của mình, khách khí đáp: “Đa tạ.”

Ngụy Bình Hi cuồng chép bài tập vô cùng tò mò: “Hai cậu làm gì thế?” Năm nay hắn mới nhập hội nên không biết trên đời này còn có người sẽ chơi cái trò ấu trĩ như “So tiền lì xì”.

Tiếp theo, Hứa Tiểu Minh quăng một bao lì xì ra, mở mồm nói: “Bác cả, hai nghìn!”

Tề Mộ theo sát: “Chú Trần, ba nghìn!”

Hứa Tiểu Minh lập tức đặt lên: “Cô ba, năm nghìn!”

Tề Mộ cũng bám chặt không buông, lấy điện thoại di động, long trọng chìa ra: “Dì Tôn, sáu nghìn!”

Hai người bọn họ bận chiến đấu, cuối cùng Ngụy Bình Hi cũng coi như đã hiểu chuyện gì xảy ra, ngay cả bút cũng cầm không chắc nữa —— Tui quỳ luôn, từ xưa đến nay đây là hai tên quỷ ấu trĩ nhất mà tui từng thấy đó!

Đến cuối cùng, Hứa Tiểu Minh đã dẫn trước.

Này cũng hết cách, lì xì mà Tề Mộ nhận được phần lớn là từ bạn bè của Tề Đại Sơn và Kiều Cẩn, người nhà thì không có mấy.

Mà Hứa Tiểu Minh không như thế, nó có một đống họ hàng, tuy lì xì không nhiều tiền nhưng đông nên lại tích tiểu thành đại!

Hai người bọn họ đã chiến nhiều năm như vậy, thật ra đều rõ lai lịch của đối phương, chủ yếu vẫn so ở phần đầu xong rồi liền không có gì nữa.

Hứa Tiểu Minh đắc chí, cảm thấy năm nay bản thân chắc chắn sẽ thắng.

Ai ngờ vào phút cuối cùng, Tề Mộ lôi ra một chiêu tất sát: “Đây là bao lì xì cuối cùng của tớ, 3 vạn!”

Hứa Tiểu Minh trợn mắt há mồm, không phục nói: “Ai! Là ai cho cậu thế? Không thể nào, bạn bè thân thích của cậu đã liệt kê ra hết rồi mà!”

Tề Mộ cười hì hì: “Là Doãn Tu Trúc đó.”

Hứa Tiểu Minh mặt đầy vẻ khiếp sợ: “Cái này sao tính được!”

Tề Mộ nói: “Sao lại không? Cả một năm nay tớ đều gọi cậu ấy là anh nên phải nhận được tiền lì xì chớ?”

=========================

30 nghìn tệ ~ 100tr OTZ

Doãn tiểu công ơi có nhận em gái nuôi không?QAQ