Tề Mộ cũng không nghĩ tới bản thân cậu thuận miệng nói cần một cái, Doãn Tu Trúc lại cho cậu hẳn một cây Montblanc. Lúc ấy cậu còn ngại chiếc bút này quá mức đàng hoàng trịnh trọng, không đủ hoạt bát đáng yêu.

Nếu đã như vậy thì xác thực không thích hợp đưa cho Tra Yên. Tề Mộ nhận lại, nói rằng: “Tớ không để ý nữa, chỉ là tiện tay lấy một cái của ba tớ thôi” Dù thế nào cũng phải giải thích để Tra Yên đỡ hiểu lầm.

Tra Yên cúi đầu nói: “Không cần đâu, cậu…giúp tớ nhiều như vậy rồi, một cây bút cũng chẳng đáng là bao.”

Tề Mộ thấy cô lại bắt đầu căng thẳng, biết cô đang chống lại quá khứ. Tề Mộ cũng không muốn cô phải nhớ tới chuyện đó, bèn lên tiếng: “Vậy thì cảm ơn, nếu không có chuyện gì thì tớ về trước nhé.”

Tra Yên vội vàng đáp: “Được, được.”

Tề Mộ không nói thêm gì nữa, cầm bút trở về lớp.

Tuy rằng cậu đã dẫn Tra Yên tới chỗ vắng người để trò chuyện, nhưng càng như vậy trái lại càng gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người. Cấp ba vốn là độ tuổi thích hóng hớt nhất, Tề Mộ lại là nhân vật nổi tiếng, khi có một cô gái tới tìm cậu, hai người còn nói lâu như vậy thì nhất định sẽ khiến người khác vô cùng tò mò.

Đừng nói người ngoài, ngay cả Hứa Tiểu Minh cũng hiếu kỳ muốn chết rồi: “Anh Mộ, tình hình thế nào rồi.”

Tề Mộ nói: “Không có gì.”

Không có gì mới chính là có cái gì đó! Nếu đúng là không có gì thì nói ra cũng có mất gì đâu? Đang nhập nhằng mới dùng câu trả lời đó để lấy lệ.

Hứa Tiểu Minh nhìn thấy cây bút trong tay cậu, kinh ngạc lên tiếng: “Montblanc? Cổ đưa cho cậu à?”

Tề Mộ: “…” Có đôi lúc rất muốn vì đại nghĩa diệt thân, xiên cho người anh em này hai nhát.

Nó nói to, các bạn học vốn đang vểnh tai lên nghe lại càng tò mò hơn, còn có không biết Montblanc là cái gì, lập tức đã có người phổ cập kiến thức cho —— hãng bút này đắt đến thắt cổ, tùy tiện vớ một cây thôi cũng thôi cũng tốn hơn mấy nghìn lận!

Hứa Tiểu Minh vẫn còn ở đó cười hì hì: “Thế mà cậu lại nhận, xem ra hai người…”

Tề Mộ lườm nó: “Ngậm miệng vào, không phải như cậu nghĩ đâu.”

Hứa Tiểu Minh nhích lại gần: “Cậu biết tớ đang nghĩ đến cái gì sao?”

Tề Mộ tức giận ấn trán nó: “Đây là bút của Doãn Tu Trúc.”

Hứa Tiểu Minh chớp mắt, bắt đầu não bổ, biểu cảm có phần méo mó, nó hạ thấp giọng: “Hai cậu cùng nhìn trúng một nữ sinh? Không phải chứ, quá máu chó luôn, tớ thà nhìn thấy hai cậu kết hôn còn hơn là vì người ngoài mà xích mích.”

Tề Mộ chịu thua luôn, đuổi nó đi: “Cút! khả năng nói bậy nói bạ của cậu đúng là thuộc hàng top rồi đấy!”

Sau khi tống khứ Hứa Tiểu Minh, Tề Mộ mới chú ý đến bạn cùng lớp, việc này bảo cậu phải giải thích thế nào đây? Cậu còn không thể nói với Hứa Tiểu Minh huống chi còn là người khác.

Bên này đã như vậy thì Tra Yên bên kia cũng không khá hơn chút nào.

Một cô gái có gia cảnh bình thường không tài nào nghĩ đến việc một cây bút cũng có thể đắt đến như vậy. Cô chỉ cảm thấy nó rất đẹp, cũng rất quý trọng nó, hơn nữa là Tề Mộ đưa cho nên cô có cảm giác cây bút này ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, làm cho cô an lòng.

Cô không nỡ dùng mà chỉ mang bên người, coi nó như bùa hộ mệnh.

Nhưng cô không nhận ra cây bút này nhưng có người lại biết. Tăng Hàm ngồi đằng trước cô gia cảnh không tệ, trùng hợp là ba nó cũng đang dùng chiếc bút tương tự, ba nó coi vật này như bảo bối, nói với nó rất nhiều lần rằng không được đụng chạm linh tinh.

Cho nên Tăng Hàm liếc mắt một cái đã nhận ra: “Tra Yên, làm sao cậu có được cây bút này thế?”

Lần đi quân huấn Tra Yên và Tăng Hàm ngủ chung với nhau, cũng xem như là khá quen thuộc, cô nhỏ giọng đáp: “Bạn tớ đưa.”

Tăng Hàm kinh ngạc nói: “Cậu có biết cây bút này bao nhiêu tiền không?”

Tra Yên mờ mịt lên tiếng: “Bao nhiêu thế? Đắt lắm à?” Lúc này khái niệm đắt tiền trong suy nghĩ của cô cũng chỉ dừng lại ở một – hai trăm tệ.

Tăng Hàm nói một câu khiến cô vỡ mộng: “Nếu là thật thì ít nhất cũng phải 7-8 nghìn lận”

“7-8 nghìn?” Tra Yên kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, “Đắt đến vậy á?”

“Bạn cậu không nói cho cậu biết hả?”

“Cậu ấy…” Tra Yên nhíu mày đáp “Không, cậu ấy không nói gì hết.”

Tăng Hàm nghĩ cho cô: “Món quà này đúng là nặng thật, cậu tùy tiện nhận thì có…”

Tra Yên đứng phắt dậy, nói: “Tớ sẽ trả cho cậu ấy.”

Tăng Hàm càng kinh ngạc hơn, nó vừa định hỏi —— bạn của cậu là đồng học của chúng ta à? Thì Tra Yên đã vội vã đi ra ngoài.

Tề Mộ học ở lớp 10/6, Tra Yên ở lớp 10/3, tuy cách ba lớp nhưng thật ra hai phòng học lại rất gần nhau. Bởi vì bên trong khu dạy học là hai dãy phòng, dãy bên trái là lớp 1 đến lớp 3, dãy bên phải là lớp 4 đến lớp 6, lớp 3 và lớp 6 cùng ở cuối dãy, chỉ cách nhau bởi một cái cầu thang.

Tăng Hàm đi theo sau, xa xa thấy được Tra Yên cầm chiếc bút đó trả cho Tề Mộ.

Chờ Tra Yên trở về phòng học, Tăng Hàm ranh mãnh nói: “Hóa ra là Tề Mộ, chẳng trách lại ra tay hào phóng như vậy.”

Tim Tra Yên vẫn đập rất nhanh còn chưa bình tĩnh lại được, không thể nói thành lời.

Tăng Hàm cũng chỉ là một cô gái nhỏ tâm hồn thiếu nữ, não bổ hết cái này đến cái khác. Nó ỷ vào việc Tra Yên dễ nói chuyện, bèn hỏi: “Tại sao cậu ấy lại tặng cậu cây bút đắt như thế? Hai người các cậu…”

Tra Yên cả kinh, vội vàng lên tiếng: “Không phải, trước đây tụi tớ thi cùng một phòng, cậu ấy quên mang bút nên tớ cho cậu ấy mượn một cái. Vì thế mới trả cho tớ một chiếc mới khác.”

Cô nói ra càng khiến Tăng Hàm kinh ngạc hơn: “Cậu cũng cho cậu ấy mượn một chiếc Montblanc á?”

Tra Yên: “…”

“Trời ơi, lãng mạn thế!” Tâm hồn thiếu nữ của Tăng Hàm bùng nổ “Cậu tùy tiện cho người ta mượn một cây bút, người ta liền trả lại cậu một chiếc khác như vậy sao?”

Tra Yên phát hoảng, cô sao có thể làm liên lụy đến Tề Mộ được. Cô vội vàng giải thích: “Không phải, cậu ấy không chủ đích làm vậy, chỉ tiện tay lấy một cây bút của ba cậu ấy, bản thân cậu ấy cũng không biết…”

“Người ta nói thế mà cậu cũng tin à!” Tăng Hàm cười hì hì “Rõ ràng chỉ là mượn cớ, ngay cả tớ cũng biết hãng này tên gì thì chẳng nhẽ cậu ấy lại không biết sao? Phỏng chừng cậu ấy cố tình mua cho cậu đó! Tra Yên, Tề thiếu nhìn trúng cậu rồi!”

“Không thể nào!” Tra Yên vẫn luôn tự ti, tiếng nói chuyện cũng nhỏ, chưa bao giờ dám đối mặt với người khác. Nhưng lúc này cô bỗng nhiên đứng lên, dùng chất giọng trước nay chưa từng có nói “Xin cậu đừng nói như vậy nữa, cầu xin cậu đừng nghĩ việc này là thật!”

Tề Mộ rất tốt, là người tốt bụng nhất thế giới. Cô rất biết ơn cậu, kính trọng cậu, nhưng cô không thể liên lụy đến cậu. Người như cô thì sao có thể… sao có thể…

Tăng Hàm bị dọa sợ hết hồn, bạn học cùng lớp cũng đều quay lại nhìn.

Sắc mặt Tra Yên trắng bệch, bờ môi run rẩy, tâm trạng vô cùng kích động.

Tăng Hàm vội vàng lên tiếng: “Tớ không nói nữa, cậu đừng tức giận mà.”

Tra Yên giống như quả bóng bị xì hơi, ngã ngồi xuống ghế, càng trở nên co ro và khiếp nhược hơn.

Tăng Hàm cũng không dám chọc giận cô, chỉ có chút lo âu và nghi hoặc. Vì cớ gì mà tâm trạng cậu ấy lại kích động như thế? Sao lại phản ứng mạnh như vậy? Có người thích mình không tốt à? Hơn nữa chiếc bút đó thật sự không thể tùy tiện đem tặng được…

Buổi trưa lúc ăn cơm, Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc: “Sao cậu lại cho tớ cây bút đắt tiền như thế hả?”

Doãn Tu Trúc đáp: “Vì nó mới.”

Tề Mộ bất đắc dĩ lên tiếng: “Không cần đưa đồ tốt như vậy đâu, tớ chỉ tùy tiện cần mà thôi, lấy loại 2 tệ một cái là được rồi.”

Doãn Tu Trúc trả lời: “Hiếm lắm mới có cơ hội cho cậu cái gì đó.”

Ý tứ chính là muốn dành cho cậu những thứ tốt nhất. Tề Mộ đương nhiên là nghe hiểu, trong lòng cậu ngọt lịm, ánh mắt cũng ngập tràn ý cười: “Đâu ra, ngày nào tớ cũng tới nhà cậu ăn chùa uống chùa, còn ngủ ké mấy bận, đều là do cậu cho phép còn gì?”

Doãn Tu Trúc: “Không giống.”

“Được rồi” Tề Mộ cũng không khách khí với hắn nữa “Vậy em xin nhận cây bút anh Doãn đưa nha.”

Cổ họng Doãn Tu Trúc hơi khô, đáp: “Ừm.”

Sau khi Tề Mộ trở lại phòng học thì lấy bút ra. Lần này trong lòng cậu hoàn toàn bất đồng, nhìn nó cũng không cảm thấy đàng hoàng trịnh trọng, cũng không chê nó không đủ hoạt bát nữa, thậm chí càng nhìn càng thấy đẹp, càng ngắm càng muốn cảm thán Doãn Tu Trúc quả là biết dùng bút.

Trong đầu cậu hiện ra hình ảnh ngón tay thon dài, trắng nõn của Doãn Tu Trúc, tưởng tượng tới dáng vẻ hắn cầm bút… Cậu cũng học theo, cầm bút viết lên trang giấy vài chữ.

Hừmmmm…

Bút thì giống nhau, nhưng tay thì chênh lệch quá lớn, viết ra cái chữ gì mà…

Xấu vãi! Tề Mộ vo viên tờ giấy, ném đi.

Dáng vẻ bất bình thường của cậu lọt vào trong mắt Hứa Tiểu Minh lại thành —— Thôi xong, anh Mộ của tui rơi vào lưới tình rồi!

Cô bé kia có mị lực lớn đến vậy sao? Mới ngồi đằng sau hôm thi một lần thôi mà đã làm cho Tề vạn tuế ra hoa? Hứa Tiểu Minh cảm thấy cực kì khiếp sợ!

Bất kể người trong cuộc lảng tránh thế nào, một ít tin đồn nhảm vẫn cứ truyền ra ngoài.

Thậm chí còn có nữ sinh ở trong lớp hỏi Tra Yên: “Cậu đang hẹn hò với Tề Mộ à?”

Tra Yên sợ đến mức mặt trắng bệch, nhanh chóng phủ nhận: “Không, không phải, tuyệt đối không phải!” Thấy phản ứng của cô kịch liệt như thế, Tăng Hàm bèn đứng ra bảo vệ cô “Các cậu đừng có tám chuyện nữa? Hỏi cái gì mà hỏi.”

Tra Yên giải thích: “Tớ và Tề Mộ chỉ là bạn học, các cậu đừng hiểu nhầm.”

Đáng tiếc chuyện như này có phủ nhận thế nào đi chăng nữa cũng đều vô dụng, một khi lời đồn đã lan ra xung quanh thì việc bác bỏ là điều không thể.

Trong lòng Tra Yên nôn nóng vô cùng, nhưng cô không nghĩ ra biện pháp nào cả, chỉ có thể tận lực tránh né Tề Mộ, tránh tất cả những dịp có thể chạm mặt cậu.

Nếu như hai lớp cách nhau thì không sao nhưng cố tình lại gần như vậy, đặc biệt là còn dùng chung một cái cầu thang. Muốn triệt để không chạm mặt rất khó, mà càng cố gắng né tránh thì chuyện càng trở nên tế nhị hơn —— không có việc gì, sao lại phải cố tình lảng đi?

Vừa khéo Hứa Tiểu Minh vô hình trung lại thêm dầu vào lửa.

Nó cũng không làm gì cả, chỉ là mỗi lần gặp Tra Yên đều tò mò nhìn chằm chằm cô một lúc lâu. Nó vẫn luôn cảm thấy cô vô cùng quen mắt, nhưng nhớ không ra là đã từng thấy ở chỗ nào.

Vốn dĩ Tra Yên đã đặc biệt nhạy cảm, bị người khác nhìn chăm chú sẽ chỉ làm cô cực kì lo lắng, vì vậy bắt đầu trốn cả Hứa Tiểu Minh.

Quan hệ của Hứa Tiểu Minh và Tề Mộ ai cũng biết, thái độ của Hứa Tiểu Minh trong mắt người khác cũng đã thành một ý tứ khác.

Nếu Tề Mộ và Tra Yên thật sự không có gì với nhau thì người anh em tốt Hứa Tiểu Minh của Tề Mộ sao lại phải để ý đến cổ như thế?

Chờ đến lúc Tề Mộ biết chuyện, bên ngoài đã truyền đi vô số tin đồn loạn thất bát tao.

Ngụy Bình Hi chơi bóng với cậu, châm một điếu thuốc nói: “Cậu vẫn nên chú ý một chút.”

Tề Mộ đang uống nước, hỏi hắn: “Cái gì?”

Ngụy Bình Hi nhả khói, đáp: “Tin tức vẫn chưa đến được lớp 1, chắc Doãn Tu Trúc chưa biết đâu.”

“Chuyện gì cơ?” Tề Mộ không hiểu.

Ngụy Bình Hi liếc mắt nhìn cậu, nói: “Chuyện cậu và cô bạn gái nhỏ ấy.”

Tề Mộ bối rối: “Bạn gái? Tớ làm gì có bạn gái đâu.”

Ngụy Bình Hi lên tiếng: “Truyền khắp cả trường rồi, nói cậu hẹn hò với một nữ sinh lớp 3, còn tặng người ta một cây bút Montblanc.”

Tề Mộ cạn lời: “Vớ va vớ vẩn, không thể nào.”

“Ồ.” Ngụy Bình Hi vốn cũng không để tâm lắm, hắn bảo “Tớ cũng cảm thấy cậu không phải người như vậy.” Cậu và Doãn Tu Trúc dính nhau đến thế mà còn chưa come out nữa là.

Tề Mộ phiền muộn vô cùng, cậu nói: “Cũng không còn sớm nữa, tớ đi về trước đây.”

Ngụy Bình Hi dập tắt điếu thuốc: “Vậy tớ cũng đi.”

Hai người bọn họ đi về cùng nhau, mà trên sân tập đang có lớp tập trung, chuẩn bị vào giờ thể dục.

Đây đúng là học sinh lớp 3, bọn họ lại đang ồn ào: “Các cậu thôi đi! Tra Yên đã nói cậu ấy và Tề Mộ không có bất cứ quan hệ gì rồi mà!”

“Cậu gào lên làm gì, chẳng phải tụi tớ chỉ muốn tốt cho cậu ấy à?”

Lại có người bảo: “Tề Mộ rất xấu xa, Tra Yên hiền lành như thế không chừng sẽ bị cậu ta lừa đó!”

“Mới quen có một ngày đã tặng cây bút đắt như vậy, chắc chắn cậu ta có ý với Tra Yên!”

“Coi như Tra Yên không thích cậu ta thì loại người này nào có quan tâm đến việc cậu ấy có thích hay không? Phỏng chừng càng cự tuyệt, cậu ta lại càng cảm thấy hứng thú! Bọn tớ đang giúp Tra Yên, cậu ầm ĩ cái gì hả Tăng Hàm.”

“Nghe nói hồi lớp 7 Tề Mộ làm người ta có thai, người như thế chẳng phải là nên đề phòng sao?”

Nghe được câu này, khuôn mặt Tra Yên trắng như tờ giấy, run lẩy bẩy: “Không phải, cậu ấy không phải là người như vậy, các cậu đừng nói cậu ấy như thế…”

Tăng Hàm bị lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của cô dọa sợ: “Tra Yên…”

“Đừng nhắc đến chuyện này nữa, cầu xin các cậu đấy…” Tra Yên mở to mắt, ngay cả khóc cũng không khóc được, nhưng sợ hãi trong mắt cô còn làm người khác kinh ngạc hơn cả nước mắt “Đừng nói nữa được không?”

Suy đoán ác ý không ngừng lại được, thậm chí còn bởi vì người trong cuộc khiếp nhược mà càng tệ hại hơn.

“Trước đây cậu ấy học ở cấp II Quốc Thụy, cũng từng quen biết Tề Mộ rồi.”

“Tra Yên phá thai.” Không biết ai nói ra, chỉ một câu thôi mà như sấm sét giữa trời quang.

Tất cả mọi người ngây dại, Tăng Hàm cũng đơ như phỗng, nó quay đầu nhìn về phía Tra Yên.

Bởi vì một câu nói này mà Tra Yên hoàn toàn tan vỡ, cô gào thét ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Tề Mộ và Ngụy Bình Hi vừa vặn đi đến, nghe được câu nói cuối cùng đó.

Tề Mộ nhíu mày, nhanh chân đi tới, Ngụy Bình Hi sững sờ, cũng lập tức theo sau.

Hình ảnh dường như trùng khớp với ba năm trước, Tề Mộ vẫn còn nhớ cô gái mặt xám như tro tàn, sợ hãi đầy tuyệt vọng kia, bất lực ôm đầu rúc vào trong góc.

Càng nhỏ yếu càng dễ bị hại. Càng sợ sệt càng không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Cô đã làm sai điều gì mà phải trải qua cuộc sống như vậy.

Lại như Doãn Tu Trúc năm 4 tuổi. Hắn có lỗi gì mà phải chịu đựng hành hạ, đau khổ đến thế.

Tề Mộ chen vào đám đông, cố gắng tiến lên an ủi cô gái đang co rụt dưới đất “Tra Yên à…”

“Đừng đụng vào tôi!” Tra Yên hét lên đầy sợ hãi, cô căn bản không biết ai đang nói chuyện với mình, cơn ác mộng ngày xưa giống như rắn độc quấn lấy cô, từng bước ăn mòn lý trí và tinh thần của cô.

Tề Mộ run lên, lông mày nhíu chặt.

Lúc này có người tiến đến, kéo cậu một phát: “Cậu đi ra đi, đừng tiếp tục làm tổn thương cậu ấy nữa!”

Tăng Hàm làm cách nào cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, ban đầu nó tự cho là Tra Yên và Tề Mộ đang mập mờ với nhau. Sau đó thấy Tra Yên bài xích và kháng cự thì nó không nhắc tới nữa, thậm chí còn giúp cô làm sáng tỏ, ai biết được lời đồn lại truyền đi rất nhanh, còn xảy ra chuyện này nữa.

Hóa ra Tra Yên chính là cô gái bị Tề Mộ cường bạo năm lớp 7 sao?

Nghĩ vậy Tăng Hàm lại càng tự trách bản thân hơn. Bọn họ đã làm gì vậy, ép buộc Tra Yên chấp nhận người đã từng cường bạo mình ư? Chẳng trách Tra Yên lại sợ Tề Mộ như thế, chẳng trách Tra Yên lại phản kháng dữ dội, chẳng trách Tra Yên sẽ không chịu được khi có người nói cô và Tề Mộ đang hẹn hò.

Việc này rơi trên người cô gái nào thì cũng sẽ phát điên cả thôi!

Sao Tề Mộ còn dám đứng ở đây? Tề Mộ đã làm ra chuyện điên dồ như thế mà vẫn muốn trêu chọc Tra Yên à! Lẽ nào cậu ta chưa thỏa mãn, muốn tiếp tục tới tổn thương cô ấy!

Trong lòng Tăng Hàm đầy căm phẫn, ngồi xổm xuống nói với Tra Yên: “Cậu đừng sợ, dù có ai làm hại cậu, dù tội phạm là kẻ nào thì cậu ta nhất định sẽ gặp quả báo!”

Đầu Tề Mộ ong ong, khẽ quát: “Đừng có kích thích cậu ấy nữa.”

Tăng Hàm đứng lên, trợn mắt nhìn cậu: “Cậu còn dám nói câu này sao? Tên tội phạm nhà cậu đứng ở chỗ này làm gì? Cái loại cặn bã như cậu nên bị tống vào ngục mới đúng!”

Nó vừa hét lên thì những bạn học khác cũng không nhịn được: “Có tiền thì hay à, có tiền là có thể tổn thương người khác sao?”

“Cậu cho cậu ấy chiếc bút đó là có ý gì? Bồi thường hả? Cả đời của một cô gái chỉ đáng giá bằng mấy đồng tiền bẩn đó của cậu ư?”

“Thật ghê tởm. Người như vậy sao lại học ở trường của chúng ta chứ.”

“Nếu như không phải cha nó có tiền nó làm sao vào được nhất trung?”

“Đợt thi tháng còn lọt top 60, cũng chẳng biết chép của ai nữa!”

“Câm miệng!” Ngụy Bình Hi vung nắm đấm, đánh vào mặt của một nam sinh.

Nam sinh kia quát to: “Cậu làm gì thế!”

Ngụy Bình Hi híp mắt: “Thử nói hươu nói vượn thêm một câu nữa xem!”

“Tớ còn lâu mới nói hươu nói vượn, cậu đi mà hỏi Tề Mộ ấy, cậu ta có bảo mình chưa từng làm à!”

Ngụy Bình Hi nhìn nó chằm chằm: “Tớ tin cậu ấy không phải người như vậy!”

“Tra Yên đang ở đây, nếu đúng là không có chuyện gì thì sao cậu ấy lại thành ra…”

“Tề Mộ không sai…” Tra Yên nghe thấy có người đang chỉ trích Tề Mộ, tại sao các người lại làm thế hả? Ai cũng không thể mắng chửi cậu, ai cũng không có tư cách nói xấu một người tốt như vậy.

Cô sợ hãi vô cùng, trong đầu cực kì hỗn loạn. Trước mắt hoàn toàn đen kịt, cảm giác dinh dính buồn nôn bao trùm thần kinh cô, dường như làm cho cô mất đi tất cả dũng khí.

Nhưng không được… Không thể để người khác sỉ nhục Tề Mộ, không thể khiến người đã cứu cô phải chịu đựng khuất nhục.

Tra Yên tự tay xé rách miệng vết thương vẫn chưa lành lại, đem bản thân thấm đẫm máu bày ra ngoài: “Tớ bị thầy giáo cường bạo, là Tề Mộ cứu tớ, chính Tề Mộ đã cứu tớ!”

“Tra Yên!” Đồng tử Tề Mộ đột nhiên rút lại, cậu không nghĩ tới việc cô ấy sẽ nói ra như vậy.

Nhất thời, tất cả mọi người đều ngây dại.

Tề Mộ tránh khỏi đám đông, tới che trước mặt cô gái đã sụp đổ kia: “Tra Yên, đừng nghĩ, đừng nghe cũng đừng nói gì cả, nhìn tớ này!”

Tra Yên ngẩng đầu, trên mặt toàn là nước mắt. Trong đôi mắt đen tuyền của cô đều là sợ hãi và tuyệt vọng, còn lộ ra sự hối hận khôn nguôi: “Xin lỗi Tề Mộ, là tớ làm liên lụy đến cậu. Xin lỗi… Xin lỗi…”

Cô biết rằng sau khi mình rời đi, vì thanh danh của cô mà người nhà Tề Mộ đã đè ép sự kiện đó xuống, chỉ là lén lút đưa tên cầm thú kia ra trước vành móng ngựa. Nhưng trước đó cô đã mang thai, bởi vì phản ứng quá lớn nên rất nhiều người cũng đoán được. Tề Mộ vẫn luôn luôn chăm sóc cho cô, thậm chí còn dẫn cô đi phá thai.

Giấy không thể gói được lửa, giấu thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị truyền ra ngoài. Tề Mộ vốn dĩ không liên quan đến chuyện này thế mà lại phải gánh vết nhơ lên người.

Tra Yên cực kì tự trách, nhưng cô lại không có dũng khí làm sáng tỏ.

Mà hiện tại cô đã nói hết ra…

Xin đừng tiếp tục mắng Tề Mộ.

    Xin đừng tổn thương một người như vậy nữa.

    Xin đừng bôi nhọ ân nhân cứu mạng của tôi.

Tra Yên khóc đến rối tinh rối mù, Tề Mộ che chở cho cô rời khỏi đám đông.

Ngụy Bình Hi hung tợn trừng mắt nhìn đám người lớp 3: “Vui chưa? Hài lòng chưa? Tưởng mình chính nghĩa lắm đấy hả? Đúng là lũ ngu xuẩn!”

Sau khi Doãn Tu Trúc biết đến việc này bèn lập tức đi tìm Tề Mộ.

Tề Mộ có hơi mệt mỏi, ngơ ngẩn tựa lưng vào ghế, nhìn trần nhà.

Trong lòng Doãn Tu Trúc như bị cắt một đao, tiến lên phía trước nói: “Đừng lo, tớ sẽ giúp Tra Yên.”

Tề Mộ nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Giúp được một Tra Yên thì liệu có giúp được tất cả những Tra Yên khác?”

Tim Doãn Tu Trúc nảy lên.

Tề Mộ che mắt lại: “Có phải tớ quá vô dụng hay không.”

==============

Mình dùng từ cường bạo thay vì cưỡng hiếp vì từ cưỡng hiếp này nó nặng nề và đau lòng quá…

Vừa edit chương này vừa thấy buồn kinh khủng.