Ngũ hoàng tử dù sao cũng là xương thịt ruột của Đế Quân, tự nhiên hi vọng hắn nhiều con nhiều phúc, nghe nói vị trắc phi này còn là biểu muội của Trường Khanh, nên cho một tòa điền trang.

Thần Quang dập đầu tạ ơn, âm thầm không sợ không vui kiểm tra khế ước một phen, dựa hết vào thu tô đủ nàng và Triêu Mặc ăn uống no đủ cả đời, đối với người bình thường mà nói rất nhiều, đối với một vị hoàng tử mà nói, chút đồ này thật không coi là cái gì, La Trường Khanh thổi một cái là có thể tan thành mây khói.

Tiền bạc đều là vật ngoại thân, tới cũng dễ dàng, đi cũng dễ dàng, chỉ có quyền lợi mới là căn bản kiên cố tất cả.

Ngày xuất giá tất cả đều đơn giản, Thần Quang mang phượng quan hà bí, ánh đỏ chiếu người, La Trường Khanh khó có thể tin sững sờ ở tại chỗ, bỗng chốc vén lên khăn voan, là dung nhan của Thính Tuyết.

“Thiếu gia, hỉ bà sắp tiến vào...” Thần Quang nhàn nhạt nhắc nhở nam nhân đang mất hồn.

Quá giống, thật sự rất giống, đặc biệt là khoảnh khắc đắp khăn voan lên, hắn lại hoảng hốt nhìn thấy một nữ nhân khác, áo đỏ như lửa, cả nụ cười kia cũng làm cho mặt trời rực rỡ mất sắc. Hắn từng ca ngợi, bộ dáng Thần Quang mặc áo đỏ giống như khổng tước năm màu trang điểm xinh đẹp trong vườn, xinh đẹp độc nhất vô nhị.

Ai ngờ nàng khinh thường hừ một tiếng, ta mới không cần so với con khổng tước xấu kia, ta chỉ yêu Phượng Hoàng, bởi vì trên đời này có thể niết bàn trọng sinh chỉ có Phượng Hoàng.

La Trường Khanh tặng nàng hai cận thân nha đầu, Thanh Liễu Thanh Đồng, đều là mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo tự nhiên thượng đẳng, từ La phủ ra ngoài tự nhiên đều là tư thế của tiên nhân.

Trong lòng Thần Quang thông suốt, hai nha đầu này là ánh mắt của La Trường Khanh, họ lấy danh là của hồi môn, hợp tình hợp lý đi vào phủ đệ của Ngũ hoàng tử, không có gì dễ dàng quang minh chính đại hơn.

Lặng lẽ dò xét một phen, hai người này ôn hòa khéo léo, nhất thời không nhìn ra nội tình, Thần Quang cũng vui vẻ giả ngu, chỉ phòng bị ở trong lòng, mà không sợ hai người này nhằm về phía nàng, chỉ sợ họ biến thành một quả bom không định giờ bên cạnh Triêu Mặc.

Nhếch nhẹ khóe miệng, đặt tay nàng vào lòng bàn tay của hai nha đầu này, mặc cho họ đỡ mình vào kiệu.

Bởi vì là thiếp thất, bái đường hành lễ tự nhiên miễn, phía trên lại không có chánh phi, lại tiết kiệm trình tự kính trà, Thần Quang trực tiếp được ma ma đỡ trở về phòng ngồi yên.

“Có muốn dùng chút điểm tâm hay không?” Thanh Liễu thuộc về loại dịu dàng săn sóc.

Đợi nửa ngày, bụng tự nhiên đói, dù sao nàng là thiếp thất không cần phải quá gò bó, liền vén khăn voan uống hai ly rượu nước mơ, chua ngọt chua ngọt, độ cồn rất thấp, lại ăn ít trái cây.

Đợi đến tân lang tới, nha đầu đưa lên đòn cân, đẩy khăn voan ra, Triêu Mặc bình tĩnh quan sát nữ nhân sắp trở thành quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn, Tiết Thần Quang, không thể nói rất yêu thích cũng càng không nhiều ghét. Hai người uống ly rượu giao bôi, bọn nha đầu rối rít lui ra, đóng kín cửa.

Thần Quang khẽ ngước mắt, ngẩng đầu nhìn trượng phu định mệnh, bộ dạng không khác mấy với lúc ở La phủ, gầy teo, vóc dáng cũng không cao, nhìn thế nào giống đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, hắn không mở miệng nói chuyện thì dáng vẻ rất an tĩnh, tròng mắt đen sáng trong giống như bầu trời đêm sáng chói, rất xinh đẹp tuyệt trần rất ngây thơ, còn chưa có hình dáng kiên nghị của nam nhân.

“Ngươi trước đi vào làm ấm chăn, ta phải tắm, mệt chết đi được.” Triêu Mặc vươn vươn lưng mỏi đẩy cửa ra.

Hắn không có vội vã tắm, mà ngồi ở cầu thang sau khi tân khách tan hết nhìn lên vầng trăng sáng, tròng mắt lấp lánh.

Lệnh đầu bếp bưng tới một chút thức ăn, ma ma khoác áo bông đau lòng nói, “Tiểu tân lang, sao người tham ăn đồ ăn thừa này, bảo đầu bếp làm cho người chút đồ mới.”

“Không cần, còn nóng mà ăn vào không chết đâu, với lại đây chính là sơn trân hải vị.” Hắn ăn ngon lành, cười lên thì da thịt chung quanh mắt sẽ hiện lên phát hiện màu hồng nhàn nhạt, mắt đào hoa điển hình.

Ma ma nhanh chóng nhổ nước miếng lên đất, phi phi phi, ông trời ở trên cao, đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ con không cố kỵ), đừng coi là thật, cái gì có chết hay không!

Bị hoàng huynh và một đám quan viên đổ ít rượu, hắn đã nửa ngày chưa ăn cái gì, hiện tại chỉ ăn nửa bụng liền đi tắm, nhiệt độ cao nước vừa vặn, thả một tầng hoa bụi gai máu, hắn đặc biệt thích loại hoa này, Diệu Đảm cũng thích, hơn nữa cũng không coi thường hắn, thường nói chuyện với hắn, lại trồng cả vườn hoa bụi gai cho hắn.

Ma ma lớn tuổi đem y phục tắm rửa bằng phẳng đặt ở trên kệ, thở dài một tiếng, “Điện hạ, lời ma ma nói với người còn nhớ rõ không?”

“Nhớ.”

Ao nước khí nóng mờ mịt ở lông mi dài rũ xuống của thiếu niên, giống như mưa móc sáng sớm.

“Nàng là người từ La phủ ra, chớ thổ lộ tình cảm, nhưng chớ bạc đãi, còn có hai nha đầu nàng mang tới cũng phải cẩn thận. Nếu như có thể, hãy viên phòng với họ, nữ nhân một khi có thai, làm việc đều lo trước lo sau, nữ nhân đều như vậy... “ Ma ma thao thao bất tuyệt, lưng năm ngoái còn rất thẳng, năm nay đã hơi còng rồi, tập tễnh rời đi.

Thần Quang núp ở trong chăn nửa ngủ nửa tỉnh, quả thật mệt mỏi, người làm không cho nàng ăn quá nhiều đồ, lại buồn bực ở trong phòng cả ngày, nàng từ trước đến giờ thích ngủ, lại không dám gặp Chu Công trước tân lang, chỉ có thể đánh mạnh tinh thần chịu đựng. Cho đến Triêu Mặc trở lại.

Ngắm nhìn nam hài bắt đầu cởi quần áo, Thần Quang nói, “Đã ủ nóng.”

“Ừ, ta muốn ngủ, ngươi trở về giường của mình đi.”

“Vâng”

Thần Quang cẩn thận vén lên chăn đã nhuộm đầy nhiệt độ của mình lên, đi tới chỗ của mình, bởi vì chỉ mặc cái yếm, bị cái chăn lạnh như băng kia dính vào, nhất thời tóc gáy đứng thẳng, nổi lên một tầng da gà, vội co rút thành một cục. Theo quy củ, thiếp ngủ ở mép giường, chuẩn bị tùy thời phục vụ phu quân uống nước đi tiểu đêm. Triêu Mặc mặc áo sơ mi mỏng manh bò qua người nàng, không nói tiếng nào chui vào trong chăn, thật ấm áp, cũng thật thơm, làm cho lòng người không hiểu sao lại an nhàn, lại phân biệt không ra loại hương liệu nào.

“Điện hạ, thiếp gọi Thính Tuyết.” Không thể ngủ như vậy, nàng muốn lúc hắn ngửi mùi thơm cơ thể của mình sẽ nhớ tên của nàng.

“Thính Tuyết, về sau ngươi sống qua ngày với ta, phải nghe lời.”

“Thính Tuyết đều nghe điện hạ.” Hắn biết tên của nàng là được.

Bởi vì là thiếp, nàng không thể gọi hắn phu quân.

Tân nương đại khái là thật sự mệt mỏi, không bao lâu liền núp ở chăn của mình ngủ thật say, gian phòng vẫn sáng cây nến đỏ thẫm, vẩy bóng vàng bóng vàng vào cái trán lộ ra một nửa của nàng, một nốt ruồi chu sa cực kỳ bắt mắt, hắn thấy không khỏi với tay sờ sờ, là thật.

Đêm đã khuya, lật người quấn lấy chăn, thân là nam nhân, hắn cũng không thèm để ý có bao nhiêu thiếu nữ, lại càng không để ý có thích hay không, chỉ cần nàng an phận thủ thường, hắn sẽ nuôi nàng đến già...