Chưa từng nghĩ tới chim bói cá lại có thân thể nhanh nhẹn như vậy, phút chốc biến mất không thấy gì nữa, Thần Quang nghĩ, Triêu Mặc nên mang theo Diệu Đảm trốn đi.

La Trường Khanh tiến lên phía trước một bước, nàng lui về phía sau một bước, cho đến phần lưng dán tường, hơi thở của nam nhân tràn đầy tính công kích nào đó.

“Hôm nay vì sao buồn buồn không vui?”

Sao hắn chợt có hứng thú quan tâm tâm tình của nàng, Thần Quang như không có chuyện gì xảy ra nói, “Không chịu nổi lời đồn, tâm tình điện hạ không tốt, Thính Tuyết cũng tự nhiên không tốt.”

“Lời đồn? Chẳng lẽ đêm hôm đó của chúng ta là giả...” La Trường Khanh cười cười.

“...”

Nếu như Triêu Mặc rời đi, nàng nên làm cái gì bây giờ? Thần Quang chợt cảm thấy sợ, La Trường Khanh nhè nhẹ vỗ về lông mi không ngừng run rẩy của nàng, nhỏ giọng nói, “Tại sao khẩn trương như vậy...” Lúc nói chuyện, môi cơ hồ chạm đến chóp mũi của nàng, “Có phải bên trong giấu người hay không?”

Thần Quang ngẩn ra, hắn biết Triêu Mặc ở chỗ này?!

Như vậy tại sao Triêu Mặc không nghĩ đến mình có thể bị La Trường Khanh phát hiện?

Bỗng nhiên có cảm giác mình bị lừa.

Ánh sáng vừa lóe liền mất, ám khí ngâm độc sượt qua vành tai của La Trường Khanh! Ánh mắt hai người đều rét!

Có sức mạnh đặc biệt lớn bắt nàng, kéo vào trong ngực La Trường Khanh, cảnh vật chung quanh không ngừng quay ngược lại.

Chỗ sâu trong rừng phút chốc có mười người bịt mặt chui ra, công kích La Trường Khanh như muốn tự sát.

“Có thích khách!”

Tiếng giết rung trời, đống lửa nơi xa nhuốm đỏ hơn nửa bầu trời đêm, kèn trỗi lên, khiến Thần Quang có ảo giác, lại trở về ban đêm máu chảy thành sông bốn năm trước...

Lần này La Trường Khanh không có bỏ nàng. Mũi tên xuyên qua bên tai nàng và hắn, những thứ này đều là Triêu Mặc an bài. Vì giết La Trường Khanh, nàng thành con mồi tốt nhất trong ván này.

Cái gì nhớ Diệu Đảm, cái gì ngắm hoa ngắm trăng, cuối cùng chỉ là một cuộc ngươi lừa ta gạt thôi. Thả chim bói cá ra hẳn là ám hiệu để cho hắn phát ra vô số vũ khí có lực sát thương, thì ra là hắn đã sớm biết người tới nơi này chỉ có La Trường Khanh...

“Có ai không, có thích khách!”

Người tới càng ngày càng ít, toàn bộ đều lấy Đế Quân làm trung tâm, mà thích khách lại càng ngày càng nhiều.

Đùi phải Thần Quang đau rát, một phi tiêu sáng loáng mỏng như cánh ve cắm ở trên, La Trường Khanh lật tay, không biết từ đâu lấy ra một thanh nhuyễn kiếm, vẽ ra mấy đường kiếm, đinh đinh đinh, quét rơi ám khí như lưới bay vụt về phía hắn cùng với Thần Quang.

“Ngươi, đi ra sau gốc cây trốn!” Tay La Trường Khanh đẩy ra, Thần Quang cơ hồ liền lăn một vòng đến đó, nàng ôm cây khô thật chặt, vẻ mặt lại lạnh nhạt khác thường.

Không có người nào là ai đó vĩnh viễn của người nào, cũng chưa bao giờ tồn tại bởi vì một phần để ý mà không bỏ được mạng của ngươi, giống như Triêu Mặc đối với nàng.

Hắn có biết một giây kế tiếp nữ nhân bị lợi dụng hết này sẽ chết?

Du ngoạn Tiềm Long cốc, tử thương vô số, Tứ hoàng tử Triêu Dực bị đâm tại chỗ, không trị được bỏ mình, Đế Quân bị giật mình, thân thể ngày càng suy yếu.

Lão Đại La gia hi sinh vì nhiệm vụ, lão Nhị lão tam tuôn ra trùng vây, cứu ra thánh giá.

Ở trong trận đấu giành vị trí thái tử này, Triêu Mặc là người thắng lớn nhất.

Mất đi Triêu Dực, Hiền phi hỏng mất tại chỗ.

Triêu Mặc hợp lý đứng hàng Đông cung, cũng từ ngày đó sử quan liền xóa ghi chép tầm thường tuỳ hứng không có chí tiến thủ, ngu dốt ngu ngốc, đổi thành: Ngũ hoàng tử kín kẽ trầm ổn, tiếc mực hư vàng, nói một tiếng ai cũng kinh bngạc, là người tài trí mưu lược kiệt xuất.

La Trường Khanh dưỡng thương ba tháng, bị La hữu tướng thi roi hình, răn đe trước mặt mọi người, về phần vì sao chịu gia pháp nghiêm khắc như thế, chỉ có La gia rõ ràng, Hiền phi luôn luôn thương yêu đệ đệ nhất cũng khóc cho hắn một bạt tai.

Đế Quân một ngày một ngày suy yếu, thủ đoạn của Triêu Mặc cũng ngày càng hiển lộ, gió chiều nào theo chiều đó ngày trước liền bắt đầu dao động, gia tăng khôi phục tất cả quyền lợi của Phan Tả tướng, triều cục đạt tới sôi nổi ngăn được nhau lần nữa.

Triêu Mặc một mặt kiềm chế La gia, một mặt lại không thể không dựa vào thế lực của La gia thăng bằng cục diện chính trị sụp đổ cho hắn.

Được Thanh Liễu chăm sóc tỉ mỉ, Thần Quang dần dần khôi phục từ trong sợ hãi, kiếp trước Tử Khiên ca ca giết nàng, kiếp này, La Trường Khanh nắm tay của nàng bảo vệ nàng.

Hôm đó nàng vết thương đầy người đứng ở dưới tàng cây, trong nháy mắt thích khách giơ đao lên chém tới, ánh mắt chạm đến nốt ruồi đỏ ở mi tâm nàng, lại thu tay lại, biến mất ở trong bóng đêm.

Sau đó, có tiếng bước chân nườm nượp mà đến, Triêu Mặc dịu dàng cười một tiếng, “Cũng may, nàng không có sao.”

“...” Nàng cười nhạt, thì ra thủ đoạn gặp dịp thì chơi cao minh nhất không phải nàng.

Làm như kỳ tích, nàng được mang về Mặc vương phủ, không lâu lại chuyển vào Đông cung.

Trong lúc mọi người đều gió chiều nào theo chiều nấy, Diệu Chính Bạch lại chết sống không chịu gả Diệu Đảm cho Triêu Mặc, Triêu Mặc cũng không gấp gáp giống như trước, trong thiên hạ đều là vương thổ, có một số việc không phải ngươi nói không muốn là có thể không muốn.

Ngày La Trường Khanh chịu roi hình, Diệu Đảm len lén đi qua hiện trường, khi trở về mắt khóc rất đỏ, Tử Khiên ca ca hừ cũng không hừ một tiếng, mà lại cười nói với nàng, thật là uổng phí yêu thương ngươi, đi theo người ngoài để gạt ta.

Người đùa bỡn người khác cuối cùng có một ngày bị người khác đùa bỡn, tựa như thiên đạo luân hồi theo lời phụ thân, không phải là không báo mà là thời điểm chưa tới. Thần Quang nhẹ nhàng cắt tỉa lông mềm của A Miêu, khi nàng xem người khác là con cờ, người khác cũng cho nàng là con cờ.

Diệu Đảm mang thai, chuyện xấu như thế khiến Diệu Chính Bạch khạc ra một búng máu tại chỗ, hôn mê ba ngày. Thần Quang lại lôi kéo tay Đào Diệp, cắt tỉa tóc mây của nàng từng chút, Đào Diệp ngồi như kim châm, cơ hồ muốn khóc lên, “Nương nương, van ngài đừng hù dọa nô tỳ nữa, nô tỳ không dám để ngài chải đầu...”

Thần Quang chậm rãi nâng cằm của nàng lên, gương mặt này rất đẹp rất đẹp, hơn nữa có tiềm lực vô hạn, “Muội muội tốt, ngươi nguyện ý làm nô tỳ cả đời sao?”

“Nô tỳ...”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn làm Thái Tử Phi?”

Lời vừa nói ra, Đào Diệp sợ đến cả người run run, lập tức quỳ xuống đất, “Nương bnương tha mạng, nô tỳ không dám.”

Nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, Thần Quang enói từng chữ từng chữ, “Ta muốn ngươi dám, ngươi phải dám!”

“...”

“Ngươi là người của ta đây, có đúng hay không?”

“...” Đào Diệp gật đầu một cái.

“Thái tử điện hạ sủng bái Diệu Đảm như vậy, ngươi nói một khi nàng ngồi lên vị trí Thái Tử Phi, trong cung có thể có đường sống cho chúng ta?”

“...” Đào Diệp lắc đầu một cái.

Nữ nhân cuối cùng vẫn sợ cô độc quãng đời cuối cùng, may là Đào Diệp cũng biết tương lai không lâu, nàng phải cạnh tranh với nữ tử xinh đẹp. Cũng không có ai tự tin độc hưởng thánh ân, duy nhất có thể làm chính là cầu một đứa con, vận khí tốt có thể tuổi già không lo.

Nếu nhất định làm nữ nhân của điện hạ, nàng cũng hi vọng có một hài tử, nhưng biết mình hèn yếu căn bản cũng không có bất kỳ năng lực tự vệ, cho nên cam tâm tình nguyện phụ thuộc trắc phi nương nương.

Triêu Mặc thản nhiên ngưng mắt nhìn từng cọng cây ngọn cỏ đông cung, trong bố cục đó hắn đã đánh một cuộc, đánh cuộc La Trường Khanh đến tột cùng có bao nhiêu nhu tình?

Thân là nam nhân, không thể nào không phát hiện ánh mắt nhìn lén Quang nhi của La Trường Khanh, một khắc bị buộc đánh chửi Quang nhi ở La phủ, Triêu Mặc đã hiểu. Đây không phải là La Trường Khanh đần, mà là hắn đang bị tình cảm nào đó khó có thể hé răng khống chế.

Triêu Mặc lôi kéo tay Quang nhi từng bước từng bước đi lên Đỗ Quyên tự, nữ nhân thông minh này đang tín nhiệm hắn, nhưng hắn lại không còn kịp quý trọng, tình thế không cho phép nghĩ quá nhiều, giờ khắc này mềm lòng, tương lai sẽ sống chết khó liệu.

Vứt bỏ tình yêu, là lớp mỗi một đế vương phải chọc. Hắn dùng những lời này không ngừng báo cho mình, thanh trừ cảm giác phức tạp sâu trong nội tâm với Quang nhi.

Mỹ nhân có vô số, giang sơn chỉ có một. Hắn đi, Quang nhi còn ngây ngốc ngồi ở chỗ đó giữ cửa cho trượng phu và tình nhân.

Hắn cho là nàng sẽ chết trong hỗn loạn đó, như vậy cũng tốt, cũng không cần đối mặt cặp mắt thất vọng, đôi mắt thương tâm của nàng nữa, hắn cuối cùng là một nam nhân hư.

Nhưng nàng không có chết, khoảnh khắc thấy nàng còn sống, tâm nặng trĩu lại chuyển biến tốt, nếu không phải có người ngoài ở đó, một khắc kia mình có lẽ sẽ chạy như bay qua, ôm nàng thật chặt.

Hắn nói “Cũng may, nàng không có sao”. Nàng cười nhạt, không có tức giận cũng không có vui sướng, lại thật xa xôi, cách giang sơn vạn dặm.

“Nô tì gặp qua thái tử điện hạ.” Thần Quang để xuống công cụ tu bổ cành lá, cúi cúi thân.

“Hoa này là nàng tỉa?” Hắn tìm chủ đề không liên quan chuyện đau khổ.

Cố ý nửa tháng không triệu kiến nàng, lại phát hiện điều này căn bản là đang hành hạ mình. Bất tri bất giác lại tâm thần hoảng hốt đến trong vườn nho nhỏ này, Quang nhi vẫn như thường.

Nàng đại khái nhận mệnh, biết dù đối với hắn khá hơn nữa cũng không được danh phận, nụ cười dối trá trên mặt ít rất nhiều, lại có vẻ càng thêm bình thản, không quan tâm hơn thua.

“Ừ, hoa này là Đào Diệp đưa tới, thái tử điện hạ, Đào Diệp là người khéo léo, lại biết trồng bụi gai máu, mới vừa dạy cho nô tì.” Trên thực tế là nàng dạy Đào Diệp trồng, bởi vì Triêu Mặc thích loại hoa này.

“Vậy sao, còn có người khéo léo hơn Quang nhi.” Triêu Mặc không chút để ý, bàn tay lại lặng lẽ ôm nàng, thân hình nàng dừng lại.

Cần gì chứ, mục đích hắn muốn cũng đã đạt tới, cần gì làm bộ thương tiếc nàng nữa. Thần Quang giả bộ vén sợi tóc rơi xuống, bàn tay trắng nõn lặng lẽ tránh ra bàn tay cợt nhã của hắn.

Vẻ mặt Triêu Mặc rét lên, đột nhiên tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng lần nữa, Quang nhi uyển chuyển cự tuyệt khiến cho hắn bhết sức bất an.

Thần Quang khẽ cứng ngắc, cảm giác có hơi thở nóng rực phun trên mặt, “Điện hạ ôm thật chặt...”

“Quang nhi, nàng đang tránh ta?”

“Ách, thái tử điện hạ, nô tì không dám, nô tì chỉ là...”

Môi của hắn đè vô cùng chặt, giống như hết sức ghét nghe giải thích hai lòng của nàng, ngược lại dán chặt gương mặt về phía nàng, chậm rãi cọ sát lẫn nhau, khàn khàn nói, “Tối nay, muốn nàng...”

“...” Thần Quang mềm mại cười.

Một đêm này, nàng cũng không dám phản kháng hắn, đây là số mạng nhất định của nữ nhân thời đại này. Đầu của nàng khẽ nghiêng qua, tóc thật dài ngã vào trên gối, theo động tác của hắn, nhu nhược lắc lư thân thể lên xuống. Có thể là làm đau nàng, trong nháy mắt, nàng hô nhỏ một tiếng, eo yếu đuối bất lực cứng đờ, lùi bước, cuối cùng trong động tác từ từ dịu dàng của hắn, mới run rẩy thả mềm.

Thần Quang dồn dập thở dốc, một bộ vị tựa hồ bị hắn đốt đống lửa, đốt nàng bất an, giãy giụa, đợi người trên người thỏa mãn, nàng mới lau mồ hôi trên trán, kinh ngạc nhìn ánh sao nhàn nhạt ngoài cửa sổ, rất yếu ớt...

Lần này, hắn không có ngủ, mà là không nhúc nhích ôm nàng, tựa hồ sợ nàng chạy, chặt đến khiến nàng cảm thấy hít thở không thông. Thừa dịp hắn còn chưa ngủ, Thần Quang cười nói chuyện phiếm với hắn, hữu ý vô ý nhắc tới Đào Diệp, thử dò xét tâm tư của hắn.

Triêu Mặc biết, nữ nhân này lại muốn hắn viên phòng với Đào Diệp, hắn cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ôm nàng, thân thể của nàng khẽ cứng ngắc, tựa hồ rất không thoải mái, hắn biết, vừa rồi thô lỗ làm đau nàng, nàng cũng không mấy vui mừng, cái gì đều là làm bộ...