Ở bên người yêu thì bất luận làm gì cũng đều cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi thổ lộ tâm ý với nhau, hai người cứ thế ngồi trong quầy mà nói chuyện trên trời dưới đất.

Một tên nói bằng miệng, một tên dùng tay gõ chữ. Tuy không được tiện cho lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng tới quá trình trao đổi giữa hai người.

Vệ Đinh đột nhiên hỏi vụ mua hoa hôm nọ, lúc đó Trầm Huyên nói là vì cần dung gấp nên mới mua nhiều hoa như vậy, nhưng là qua nhiều ngày rồi, tiền mua hoa cũng đã thanh toán, hắn lại không đả động tới dù chỉ là một nhánh hoa.

Trầm Huyên lập tức giải thích nguyên nhân, trường hắn tổ chức một lễ hội văn hóa nghệ thuật, cho nên phân công một tên cán sự thấp hèn trong hội sinh viên là hắn đi chợ mua hoa, hắn vốn không ưa loại lễ nghi phiền phức này, ngày đầu tiên đến đặt hoa trong tiệm Vệ Đinh, hôm sau liền quên bẵng chuyện đó, chờ tới khi hắn nhớ ra, lễ hội cũng đã tổ chức xong, hắn đương nhiên bị phê bình, hơn nữa hoa cũng không dùng được .

Nói tới đây, Trầm Huyên đặc biệt nhấn mạnh, hắn không phải là một người nói không giữ lời. Lúc trước là hắn bị bắt phải gia nhập hội sinh viên, cho nên cũng không để ý lắm tới mấy chyện mà hội phân công, lần này thất trách bị mọi người đuổi ra khỏi hội, thật ra cũng rất hợp ý hắn. Thế nhưng hắn không hề quên cuộc hẹn nhận hoa với Vệ Đinh, liền tự mình xuất tiền túi thanh toán khoản này.

Nghe đến đó, Vệ Đinh lại thắc mắc, Trầm Huyên vẫn còn đi học, mà hắn ngày nào cũng quấn lấy mình, chẳng lẽ không cần đi học sao?

Về vấn đề này, Trầm Huyên lại ôm Vệ Đinh vào lòng để biểu đạt tâm ý.

Hắn bảo, trong lòng hắn không gì có thể so với Vệ Đinh, muốn từng giờ từng khắc được ở bên Vệ Đinh.

Vệ Đinh toàn thân run rẩy, ốc át da gà gì đều dựng đứng lên hết, tự thấy mình sao mà giống một con hồ ly tinh mê hoặc lòng người quá thể.

Hắn khuyên Trầm Huyên đi học đi, Trầm Huyên khăng khăng không chịu.

Hai người cứ “đi đi – không đi” suốt nửa ngày trời, Trầm Huyên mới ra một đề nghị, muốn hắn đi học, Vệ Đinh phải đi theo, tối đến hai người lại ra chợ đêm dọn hàng bán hoa.

Nói cũng đã nói hết lời, Vệ Đinh không phản đối nữa, dù sao đang đắm chìm trong cơn lốc tình yêu cuồng nhiệt, hắn cũng không muốn phải xa người yêu.

Đến giữa trưa, Trầm Huyên định dẫn Vệ Đinh ra ngoài ăn cơm, Vệ Đinh không muốn đóng cửa tiệm, liền đề nghị ăn ở nhà.

Được Vệ Đinh đích thân làm cơm trưa cho mình ăn, Trầm Huyên đương nhiên sung sướng, lập tức chạy ra chợ mua thật nhiều nguyên liệu tươi ngon.

Heo bò gà vịt đủ thứ, nhìn đống đồ hắn mua về, Vệ Đinh đầu đầy hắc tuyến, chỉ là một bữa cơm bình thường thôi cũng phải khoa trương vậy sao!

Vệ Đinh nấu cơm trong nhà bếp, Trầm Huyên ở bên ngoài trông tiệm, cảm giác ấm áp như sợi tơ tinh tế nối trái tim hai người lại, chỉ cần cứ yên bình ở bên nhau thế này, bọn họ đều cảm thấy thỏa mãn.

Nấu ăn xong, Trầm Huyên nhìn một bàn đầy mỹ vị, đột nhiên cảm thấy mình thực hạnh phúc, kéo Vệ Đinh vào lòng, cúi đầu khẽ hôn hắn, dù chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ ngọt ngào.

“Đinh Đinh, ngươi không được làm chuyện có lỗi với ta a.”

Vệ Đinh gật đầu, hiến dâng đôi môi mình.

Câu nói này cứ lặp đi lặp lại, Vệ Đinh hiểu Trầm Huyên là một người thiếu cảm giác an toàn, hắn từ nhỏ cũng đã thiếu đi tình thương, một khi có được hạnh phúc, sẽ rất sợ hạnh phúc vụt khỏi tầm tay.

Môi kề môi chặt chẽ thiếp hợp, Vệ Đinh hôn đến nhập tâm, muốn dùng hành động để chứng minh cho lời ước hẹn cả đời, chỉ hy vọng Trầm Huyên có thể an tâm, không phải suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Ngay lúc hai người đang tình tứ ôm hôn, Cố An từ ngoài bước vào, phá vỡ bầu không khí ngọt ngào trong phòng.

“Thanh thiên bạch nhật, các ngươi làm ơn bớt phô trương chút đi.”

Cố An dường như có điểm bực dọc, ngữ khí lộ ra vẻ uất ức. Hắn đi đến bàn ăn, cầm lên cái đùi gà ngoạm một phát.

“Tiểu chủ nhà, đây là ngươi làm sao? Ngon quá a! Vừa lúc ta cũng chưa ăn gì, ta vào phòng bếp múc cơm đây.”

Vệ Đinh phát hiện Cố An đi cà nhắc, thấy hắn bưng bát trở ra, liền ra dấu hỏi: Chân ngươi bị vậy? Ngươi không phải đang đi làm sao? Như thế nào lại quay về?

“Cái công việc chết giẫm đó ta không làm!” Cố An căm giận nói: “Bảo ta làm phu khuân vác ta cũng cam rồi, nhưng Trần Mặc còn kêu người cố ý làm khó dễ ta, cái thùng hàng hơn một trăm mấy cân, tên quản lý kia còn chê ta chậm chạp, muốn ta một lần vác hai cái, rốt cuộc rớt trúng chân, đau chết lão tử! Ta ngồi dưới đất xoa xoa chân, hắn lại nói ta nhàn hạ, này là rõ ràng muốn giết người mà!”

Vệ Đinh líu lưỡi, Cố An gầy như vậy, kêu hắn một lần vác hai cái thùng hơn một trăm mấy cân, hắn vác thế nào cho nổi, lão hồ ly kia quả nhiên thật xấu xa.

Vệ Đinh nhìn hắn đầy thông cảm, còn Trầm Huyên thì không thèm để ý, một bên ngấu nghiến một bên tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Bình thường không chịu rèn luyện, đáng kiếp!”

Cố An hung hăng đập bàn: “Ngươi có ý gì?!”

Trầm Huyên cười khinh miệt: “Oan có đầu nợ có chủ, ai khi dễ ngươi thì đi tìm người đó mà tính sổ, đừng ở đây giễu võ dương oai.”

Cố An gân cổ họng rống: “Ta hôm nay phải tính sổ với ngươi! Có bản lĩnh đi ra ngoài đánh một trận với lão tử!”

Trầm Huyên chậm rãi phun ra hai chữ: “Máy ảnh –”

“Máy ông nội ngươi!” Cố An nhe nanh múa vuốt sấn đến: “Lão Tử hôm nay tâm tình không tốt, đúng lúc có ngươi để xả giận! Con mẹ nó, ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng có lôi máy ảnh ra uy hiếp ta!”

“Ngươi dám mắng ta?! Lão Tử hôm nay nện cho ngươi sứt môi luôn!” Trầm Huyên một bước xông ra, hai người lập tức sáp vào đánh nhau.

Hai người từ phòng khách đánh tới cửa tiệm, rồi từ cửa tiệm đánh tới bên ngoài, đánh đến tưng bừng, càng đánh càng kịch liệt. Vệ Đinh vài lần muốn xông lên khuyên can, còn kịp chạm tới đã bị bọn họ đẩy ra, hoa trong tiệm bị bọn họ nháo cho tơi tả, Vệ Đinh trợn trắng mắt, không thèm đếm xỉa nữa, ngồi vào bàn tiếp tục ăn cơm.

Hai người vừa đánh vừa mắng, một tên hạ thủ ngoan độc, một tên âm hiểm giảo hoạt.

Cố An bịt lấy hai mắt, thét chói tai: “Con mẹ nó, ngươi bỉ ổi, dám chọt mắt lão tử? Ta liều mạng với ngươi!”

……

Trầm Huyên quệt máu mũi, cả giận rống to: “Vương bát đản! Ngươi dám đột mũi ta?! Lão tử hôm nay phải phế ngươi!”

……

Cố An một tay hất tóc, nhìn Trầm Huyên ôm hạ thân ngồi xổm dưới đất, đắc ý dào dạt: “Ranh con, muốn đấu với ta! Phế đi của quý của ngươi trước đã, cho ngươi cả đời làm thái giám!”

……

Trầm Huyên vuốt lông mày lông mi lông mũi, nhìn Cố An bợ mông đứng ngồi không yên, tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Thế nào? Tư vị tiểu thí thí nở hoa chắc thích lắm a?!”

……

Hai người đánh tới khí thế ngất trời, giở ra hết thảy những thủ đoạn bỉ ổi nhất, hạ lưu nhất, vô sỉ nhất, nhưng vẫn là khó phân cao thấp!

Vệ Đinh cơm nước xong, ngoái cổ thấy bọn họ vẫn đang đánh nhau, thậm chí còn có vẻ rất vui, mới dọn bàn, mang đồ ăn về lại nhà bếp.

Tiếng chửi bới từ bên ngoài truyền đến, lọt vào tai, thật sự rất náo nhiệt, Vệ Đinh ngồi trong quầy, đeo tai nghe điện thoại, chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất, một bên nghe nhạc, một bên chơi game, không để ý tới hai tên dở hơi đó nữa.

Trần Mặc canh đúng giờ, dẫn theo trợ lý xuống kho hàng, giả ra một bộ dáng thị sát tình hình, nhìn khắp xung quanh.

Đảo một vòng không thấy bóng dáng Cố An, quay đầu hỏi gã quản lý đang đứng bên cạnh: “Hiện tại đã đến giờ tan tầm rồi sao?”

“Vẫn chưa.”

“Nếu chưa đến, mọi người chạy đi đâu hết đi?”

“Đều đang làm trong này cả a!”

“Thật sự đều ở trong này sao? Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời ta.”

“Nga! Trần tổng muốn nói tên tiểu tử mới tới hôm nay phải không? Hắn đã sớm về mất rồi.”

“Tại sao hắn đi về?”

“Tiểu tử đó yếu xìu, làm rớt thùng hàng lên chân, liền phủi mông đi về.”

“Thùng rớt trúng chân?” Trần Mặc nhíu mày, thoáng lên cao giọng, cho thấy nội tâm hắn đang lo lắng.

Viên quản lý chỉ vào cái thùng to trong góc tường nói: “Chính là bị cái thùng này rớt trúng, Trần tổng, ta thật không ngờ hắn không có sức như vậy, ngay cả hai cái thùng cũng khiêng không nổi.”

“Cái gì? Ngươi bắt hắn vác hai cái thùng?!”

Viên quản lý nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai cũng vác hai cái mà.”

Trần Mặc mất bình tĩnh: “Ta cho hắn làm phu khuân vác, chính là muốn đùa hắn thôi, ngươi cư nhiên bắt hắn khuân hàng thật sự!!”

Viên quản lý tự biết mình làm chuyện ngu xuẩn, nhưng trong lòng có điểm không phục: “Ngươi không nói rõ ràng, ta sao biết ngươi chỉ muốn trêu đùa hắn a.”

Trần Mặc nheo mắt lại, nhãn thần lạnh lùng, đang chuẩn bị phát hỏa, nữ trợ lý đứng một bên nhắc nhở:“Trần tổng, chú ý hình tượng.”

Trần Mặc hít sâu một hơi, hai hàng mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, hừ lạnh một tiếng rời khỏi kho hàng.

Vào thang máy, Trần Mặc chỉnh chu tóc tai lại một chút, giọng điệu bình thản nói ra một chuyện rất không thể bình thản: “Hủy cuộc họp chiều nay, ta có việc cần ra ngoài.”

Nữ trợ lý kinh ngạc: “Trần tổng, cuộc họp này không thể hủy bỏ a! Vất vả lắm mới hẹn được vị khách kia, không chừng hôm nay sẽ ký luôn hợp đồng.”

Trần Mặc không đáp, thang máy lên đến tầng cao nhất, hắn đẩy trợ lý ra ngoài, tiếp theo ấn nút xuống tầng trệt.

Trên đường lái xe tới chợ hoa điểu, Trần Mặc thật muốn gọi cho Cố An, nhưng cứ cầm di động lên rồi bỏ xuống, không có dũng khí ấn vào dãy số quen thuộc kia.

Hắn không biết mình đang sợ cái gì, sau khi cự tuyệt Cố An, giữa hai người đã có nhiều thay đổi, hiện tại lại thêm hiểu lầm, hắn sợ quan hệ hai người càng xấu đi.

Hai năm qua, Cố An đã không bao giờ còn như trước kia cả ngày quấn quýt bên hắn, hắn thấy thật mất mát, cũng thật bàng hoàng, nhưng hắn vẫn không muốn kéo Cố An vào trong vòng tròn luẩn quẩn. Hắn quá hiểu về gia đình Cố An, nhị vị tiền bối cố chấp lạc hậu kia, nhất định không thể chấp nhận con mình là một kẻ đồng tính luyến ái.

Hai người không thể trở lại như trước kia, điểm ấy hắn có thể hiểu được. Nhưng mỗi lần thấy Cố An vô tâm vô phế cười, trong lòng hắn không biết có bao nhiêu khó chịu, có điều ngay cả một câu “ta thích ngươi” hắn cũng nói không nên lời, bởi vì đoạn cảm tình này hắn đã chôn sâu vào nơi mềm yếu nhất trong nội tâm, một khi chạm vào, sẽ càng không thể vãn hồi.

Dừng xe trước một hiệu thuốc, hắn mua một lọ thuốc trật đả, liền bước nhanh vào hoa điểu.

Đến trước cửa tiệm hoa, hắn lấy di động làm gương soi, vuốt lại tóc, sửa sang lại áo quần, nhìn chính mình trong gương đến là say mê trong chốc lát, mới chậm chạp đi vào trong.

Vào đến rồi, Trần Mặc tươi cười chào hỏi Vệ Đinh: “Tiểu bằng hữu, đang trông tiệm a?”

Vệ Đinh liếc mắt nhìn hắn, xoay mặt đi chỗ khác.

Vô duyên vô cớ bị ngó lơ, Trần Mặc có điểm kinh ngạc, đảo mắt quét một vòng trong phòng, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên người hai tên đang ngồi ở bàn ăn.

Hai người trên mặt bầm xanh bầm tím, vừa ăn cơm vừa đấu võ mồm, nói đến chỗ kích động liền đại chiến bằng đũa, ồn ào một trận rồi lại cắm đầu ăn tiếp, một màn này trong mắt Trần Mặc lại biến thành âu yếm liếc mắt đưa tình với nhau.

Trần Mặc tỉ mỉ đánh giá nam nhân đang cùng Cố An đấu võ mồm, càng nhìn trong lòng càng không thoải mái. Người kia bảnh hơn với hắn suất, trẻ hơn hắn, quần áo phục sức đắc tiền, không có lấy một điểm thua kém hắn.

Một cỗ cảm giác nguy cơ đột nhiên nảy sinh, hắn vẫn giả vờ bày ra bộ dáng bình thản, đi tới trước mặt Cố An.

Mãi một lúc sau, Cố An mới phát hiện rasự tồn tại của hắn, liền hết hứng đùa giỡn, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Lọ thuốc trật đả nhét trong túi quần, Trần Mặc lại do dự không biết làm sao lôi ra, những lời sớm chuẩn bị trước đó nhất thời vô pháp mở miệng nói ra, hắn trầm mặc một lúc, mới hỏi một câu trái với lòng mình: “Ngươi sao không đi làm?”

“Lão Tử không bao giờ tới chỗ ngươi làm nữa!” Cố An rống lớn một tiếng, vứt bỏ đôi đũa, chạy lên lầu.

Trần Mặc nhanh chóng đuổi theo, cười trêu chọc: “Không đi làm thì không tiền trả ta a.”

Cố An tiếp tục rống: “Ta có thể ra ngoài tìm công việc khác!”

Trần Mặc tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi chỉ được kỳ hạn tám ngày.”

Cố An quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, ba bước thành hai bước chạy lên lầu hai, lao đầu vào trong phòng.

Trần Mặc theo sau đi vào, đóng cửa phòng lại, thuận tay khóa luôn, cười lạnh nhìn hắn.

“Ngươi muốn làm gì?!” Cố An lùi về sau mấy bước.

“Ngươi nói đi?” Trần Mặc xăn tay áo, tiến đến gần.

“Ngươi đừng làm bậy a!”

“Làm bậy cái gì?” Trần Mặc tươi cười: “Chửi bới? Đánh đập? Hay là cưỡng gian ngươi?”

“Ngươi dám!!”

“Ngươi đoán xem ta có dám không?”

Cố An tức điên lên được, hắn biết đối phương nếu bị chọc giận thì chuyện gì cũng dám làm. Nhưng là hắn mới là người bị hại a, không chỉ bị thùng rơi trúng chân, vừa rồi còn đánh nhau với Trầm Huyên đến trọng thương. Hiện tại cả người đều bầm tím, đau muốn bỏ mạng, hắn không còn đủ tinh lực để đối phó nam nhân này.

Hảo hán không ngại chịu thiệt trước mắt, Cố An nhanh chóng chuyển sang bộ mặt tươi cười, mở miệng xin tha: “Mặc ca ca, ngươi đừng như vậy mà, ta đi làm, được chưa? Bây giờ chúng ta đi luôn đi.”

“Cởi giày, cởi đồ.” Trần Mặc đẩy hắn ngã lên giường, thấy hắn biểu tình kinh ngạc, bình tĩnh giải thích: “Cho ta xem thương thế của người thế nào.”

Sự tình vượt ngoài dự đoán, Cố An lập tức không chút phản ứng, ngốc lăng ra đó.

Trần Mặc khom lưng giúp hắn cởi giày, tiếp theo lại cởi tất, nhìn bàn chân phải sung như cái bánh bao, không khỏi đau lòng. Đổ ít thuốc trật đả vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp lên chỗ đau.

“Ta tự thoa được rồi.” Cố An muốn rút chân về, lại bị hắn nắm quá chặt: “Đừng động, chịu khó một chút, hẳn là hơi đau.”

“Làm sao mà hơi đau? Chân của ta thiếu chút nữa bị phế đi rồi!” Cố An chỉ chờ dịp để xả giận: “Cái thùng to đùng kia tới một trăm mấy cân, còn sai ta một lần vác hai cái, cứ thế nện thẳng xuống, có thể không đau sao!”

“Sau này đừng khuân vác nữa, làm trợ lý của ta đi.”

“Cái gì?”

“Mỗi ngày đi theo ta, ta làm gì ngươi làm cái đó.”

……

Cố An sửng sốt một chút, hắn cứ cảm thấy trong lời này còn có ý tứ khác, hỏi dò: “Giống như trước đây sao?”

“Ân, giống như trước đây.”

Cố An mỉm cười: “Đi theo ngươi có lợi gì?”

“Không cần làm việc, không cần trả nợ, bao ăn bao uống, còn được lãnh lương tháng.”

“Hảo, nói phải giữ lời, không được đổi ý! Ngươi đã thỉnh ta đi làm, ta đây đành rang mà đáp ứng ngươi.” Cố An bày ra một bộ dáng rất không tình nguyện, thật ra trong lòng đã sớm vui như trẩy hội.

Không cần làm việc còn có thể lãnh lương, hắn thật không ngờ trên đời này cư nhiên có chuyện tốt đến thế.