Trầm Huyên tính tình dễ nổi giận nhưng cũng mau nguôi giận.
Ra khỏi quán ăn hắn liền hối hận, nhưng sợ mất mặt, cố kìm nén ý muốn quay lại tìm Vệ Đinh, thế là trực tiếp lái xe về nhà.
Mãi cho đến khi nhận được tin nhắn kia, bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng mới phun trào.
Ngủ không được, hắn mở máy tính, đăng nhập vào QQ, liền thấy những dòng tin Vệ Đinh gửi qua.
Dương Khang: Tĩnh ca ca, ngươi có đang online không?
Dương Khang: Lại không online sao?
Dương Khang: Ta đang hảo rầu rĩ T_T
Dương Khang: Ngươi muốn gặp nhau phải không?
Dương Khang: Quên đi, coi như câu trên ta chưa nói qua.
Dương Khang: Ngủ ngon, ta đi ngủ.
Nhìn những dòng này, Trầm Huyên mới chợt ý thức được hắn đã không nghĩ đến cảm nhận của Vệ Đinh.
Thử hỏi có ai lại chịu làm bạn trai với một người mình mới quen được năm ngày?
Hắn biết thân phận Vệ Đinh, cho nên lúc hai người bên nhau hắn tuyệt không cảm thấy mất tự nhiên, thầm muốn từng bước tìm hiểu sâu thêm về đối phương. Loại tiếp xúc chân thật này không giống trên mạng, chỉ có thể tưởng tượng sáo rỗng.
Có điều, Vệ Đinh lại không biết thân phận hắn, cho nên mới cự tuyệt. Dù sao bọn họ ở trên mạng là quan hệ luyến nhân, với bản tính thật thà của Vệ Đinh, nhất định sẽ không bắt cá hai tay.
Trầm Huyên khinh bỉ chính mình, chuyện quan trọng như thế nào lại quên mất?
Vốn hắn định vào ngày sinh nhật sẽ khai thật thân phận của mình với Vệ Đinh, mang đến cho đối phương một sự kinh hỉ. Nhưng hiện tại thấy Vệ Đinh buồn rầu như vậy, hắn cảm thấy vô cùng áy náy, kế hoạch này đành phải tiến hành trước thời hạn rồi.
Ngày hôm sau, hắn xin nghỉ học một buổi, rồi tức tốc lái xe tới khu chợ nhà Vệ Đinh. Tìm nơi đỗ xe, hắn lại chạy vào siêu thị đối diện mua nhiều món ăn vặt mà Vệ Đinh thích, mới vác một túi to đùng bước vào tiệm hoa.
Trầm Huyên cười hì hì nhìn Vệ Đinh, trêu hắn: “Ông chủ, ta muốn mua hết toàn bộ hoa trong này.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vệ Đinh ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười xán lạn, hệt như ánh nắng giữa trưa, rực rỡ đến chói lóa, khiến hắn vô pháp di dời tầm mắt.
“Còn ngơ ngác ra đó?” Bước đi đến quầy thu ngân, Trầm Huyên đặt túi quà vặt lên trên, vươn tay bẹo má Vệ Đinh, hoàn toàn không dùng chút sức lực, chỉ nhẹ nhàng véo một chút liền buông ra, chăm chú nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt mang theo nhu tình: “Thực xin lỗi, hôm qua ta không nên nổi giận với ngươi.”
Vệ Đinh không ngờ một người cao ngạo như vậy lại có ngày xuống nước xin lỗi mình, không chỉ cảm thấy kinh ngạc, trong lòng còn có chút vui vẻ nho nhỏ.
Hắn khẽ lắc đầu, muốn nói cho đối phương biết mình cũng không để tâm.
“Sau này ta sẽ không giận hờn vu vơ nữa.” Trầm Huyên nhẹ giọng cam đoan, kéo ghế đến ngồi cạnh Vệ Đinh, xé một bịch khoai tây chiên, cầm một miếng đưa tới miệng hắn: “Há miệng ra nào.”
Vệ Đinh ngoan ngoãn làm theo, khoai tây nhét vào miệng, vừa ăn, trong lòng vừa thắc mắc.
Hắn cảm thấy dường như hôm nay Trầm Huyên có điểm kỳ quái, người nọ bình thường mở miệng ra là ác thanh ác khí, hiện tại lại ôn nhu như vậy.
Đối phương đột nhiên đổi tính, khiến hắn có chút không thích ứng kịp.
“Há miệng cái nữa nào.” Khoai tây lại đưa tới bên miệng, Vệ Đinh lập tức lấy tay tiếp được. Đột nhiên ý thức được bản thân lại cãi lời hắn, hẳn là ngay sau đó hắn sẽ gân cổ quát mắng?
Ngoài dự đoán, tiếng quở trách không hề vang lên, mà bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa: “Tự cầm ăn đi, ta khui thạch cho ngươi.”
Bịch khoai tây bị nhét vào tay, Vệ Đinh nhìn Trầm Huyên chui đầu vào cái túi to đùng kia tìm thạch, miệng còn lẩm bẩm: “Ăn vị táo trước hay là vị ô mai trước nhỉ.” Sau đó ngẩng đầu hỏi: “Vị cam được không?”
Vệ Đinh run lẩy bẩy, cảm thấy chuyện này quả thực rất quỷ dị, thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi hắn.
Có điều là, chạy trốn cũng không có khả năng. Trầm Huyên ngồi ngay cửa ra vào, vây hãm hắn bên trong quầy, hắn muốn đi ra ngoài, chỉ có thể đẩy đối phương ra.
Vệ Đinh trong lòng suy tính, hay là tìm đại cái cớ, ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, hắn sắp bị bầu không khí quỷ dị này làm cho ngạt chết rồi.
Còn chưa kịp hành động, Trầm Huyên đã đưa mẩu thạch khui sẵn tới tay hắn, sau đó yên lặng nhìn hắn, biểu tình cực kỳ dị thường.
“Đinh Đinh, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của đối phương, Vệ Đinh còn tưởng đã xảy ra sự kiện trọng đại gì, vểnh tai lên, buông hết mấy thứ trong tay, đặt tay lên đùi, ngồi thẳng lưng đàng hoàng.
“Đừng khẩn trương, không phải chuyện xấu.” Trầm Huyên bị hắn chọc cho buồn cười, vuốt tóc hắn, nói: “Ta hỏi trước ngươi vài vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời ta, không được nói dối.”
Vệ Đinh gật đầu.
“Ngươi trên mạng đã quen một người bạn rất thân có phải không?”
Vệ Đinh tiếp tục gật đầu, nghi hoặc, sao hắn biết được chuyện này?
“Các ngươi quen nhau đã hơn một năm, còn yêu nhau?”
Vệ Đinh mở to miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Các ngươi quen nhau trong diễn đàn văn học, nick của hắn là Tĩnh ca ca.”
Vệ Đinh mở to hai mắt, kinh ngạc không biết nên phản ứng thế nào.
“Nếu Tĩnh ca ca kia chính là ta, ngươi có thấy vui không?”
Vệ Đinh hoàn toàn hóa đá……
Trầm Huyên ôm lấy khuôn mặt Vệ Đinh, nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên cười: “Đinh Đinh, ta chính là Tĩnh ca ca, là Tĩnh ca ca đã thích ngươi từ lâu, là Tĩnh ca ca mỗi ngày đều đòi gặp mặt ngươi.”
Những lời này Trầm Huyên đã sớm chuẩn bị tốt, hắn vốn định vào ngày sinh nhật nói cho Vệ Đinh nghe, tuy bây giờ đã khai luôn rồi, nhưng tất cả phản ứng của Vệ Đinh nều nằm trong dự kiến của hắn.
Người yêu quen nhau hơn một năm trên mạng thật ra lại ở ngay bên mình, ai mà không kinh ngạc?
Nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của Vệ Đinh, hắn suýt chết cười.
Thình lình được báo tin vui, lại được tỏ tình, còn không đủ làm Vệ Đinh cảm động sao?
Hắn cảm thấy chỉ một lát nữa thôi, Vệ Đinh sẽ hưng phấn vỡ òa mà sa vào lòng hắn.
Nở một nụ cười mà hắn luôn tự cho là cực kỳ tuấn tú cực kỳ mê người, giang hai tay, chờ Vệ Đinh nhào đến.
Đáng tiếc, hắn đoán đúng khúc mở đầu, nhưng lại đoán sai kết cuộc.
Vệ Đinh sửng sốt nửa ngày trời, đột nhiên đứng lên, một phen đẩy hắn ra, chạy vào trong phòng.
Cú đẩy có dùng lực. Cao to như hắn vậy mà bị một người nhỏ nhắn như Vệ Đinh đẩy cho ngã lăn quay, cái ghế cũng bị va chạm, lung lay vài vòng rồi đổ ập lên chân hắn, đau muốn cắn lưỡi.
Trầm Huyên nhỏm dậy, vọt tới trước cửa phòng ngủ, vặn vặn nắm cửa, cư nhiên đã bị khóa bên trong.
Hắn một bên gõ cửa, một bên kêu to: “Đinh đinh, mở cửa!”
Người trong phòng không chút lung lay.
Tiếp tục gõ, tiếp tục kêu, “Đinh Đinh, mở cửa đi, có chuyện gì từ từ nói, ta không phải cố ý gạt ngươi, ngươi nghe ta giải thích đã!”
……
“Đinh Đinh ngoan, mở cửa đi.”
……
“Đừng nháo nữa, mở cửa mau!”
……
“Mở cửa, có nghe thấy không!!”
……
“Ta hỏi một lần nữa, có chịu mở cửa không thì bảo?!”
……
“Tiểu ách ba, ngươi chán sống rồi sao? Mở cửa mau!! Nếu không ta liền phá cửa xông vào đấy!”
……
Ai đó vừa nói sẽ không bao giờ giận dữ hay nổi điên gì nữa hiển nhiên đã quăng lời cam kết của mình lên chín tầng mây, một bên đập cửa, một bên điên cuồng mà rống.
“Ta đếm ba tiếng, ngươi không mở cửa, ta sẽ lấy chân đạp!!”
“Một…… hai……”
Tiếng “ba” còn chưa hô, cửa đã mở, Vệ Đinh đứng sau cửa, vẻ mặt bình tĩnh, căm giận trừng mắt nhìn hắn.
“Rượu mời không uống đi uống rượu phạt.” Trầm Huyên lại giơ tay véo má Vệ Đinh, cười khoái trá: “Tiểu gia hỏa muốn đùa a? Rốt cuộc có nghe ta nói hay không.” Một phen đẩy Vệ Đinh qua một bên, nghênh ngang đi vào trong phòng, đặt mông ngồi ở đầu giường, chéo chân, cười hì hì vẫy tay gọi hắn: “Lại đây.”
Lúc này Vệ Đinh thực nghe lời, kêu một tiếng liền tới, bất quá là nhe nanh múa vuốt đi tới, tư thế y như muốn liều mạng với người ta. Quyết liệt đẩy Trầm Huyên ngã lên giường, hai tay siết cổ hắn, húc đầu vào người hắn mà cắn loạn.
Trầm Huyên vốn không phải một người ôn hòa, bị cắn mấy dấu, máu nóng cũng sôi lên. Lật người đem Vệ Đinh đặt dưới thân, đè hai tay hắn lại, dùng chân áp trụ chân hắn, cười lạnh: “Ngươi thích cắn chứ gì? Ta phải cho ngươi nếm mùi bị cắn.”
Cúi đầu nhắm ngay má hắn cắn một phát, trên mặt lập tức xuất hiện hai dấu răng khủng bố.
Trầm Huyên ngẩng đầu, cười đến cực độ vô lại: “Có phải thích lắm không a?” Tiếp theo nhắm ngay cái mũi cắn thêm một phát.
Vệ Đinh tức giận đến đỏ bừng mặt, dùng sức giãy dụa, nhưng đấu không lại đối phương, vẫn bị áp tới gắt gao.
“Không ngoan gì hết, thu phục ngươi trước đã, sau đó chúng ta mới hảo hảo nói chuyện vậy.” Trầm Huyên cười xấu xa, trực tiếp hôn môi hắn. Đầu lưỡi dễ dàng tách khớp hàm ra, xâm nhập vào bên trong, cuồng lộng tới lui trêu chọc, quấn lấy lưỡi đối phương, ngang ngạnh khiêu khích.
Thân thể bé nhỏ trong lòng cứng đờ đến lợi hại, Trầm Huyên thấy hai mắt hắn mở to, lộ vẻ kinh hoảng, không khỏi mềm lòng. Lấy tay che mắt hắn lại, nhẹ nhàng liếm quanh nội bích trong khoang miệng, không còn cuồng bạo như vừa rồi, rồi bất chợt mút lấy đầu lưỡi hắn.
Chìm trong nụ hôn ôn nhu triền mien kia, Vệ Đinh hoàn toàn quên hết tất cả, chậm rãi thả lỏng thân thể, lâm vào trạng thái mơ mơ hồ hồ ý loạn tình mê.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Vệ Đinh cả kinh, đầu óc khôi phục lại bình thường, đẩy mạnh Trầm Huyên qua một bên.
A Bố đứng ngay cửa, kinh ngạc đến không thể khép mồm lại.
Trầm Huyên trừng nàng, trong ánh mắt mang theo tức giận.
A Bố trầm mặc một lúc, biểu tình chậm rãi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, vừa đóng cửa vừa nói:“Các ngươi cứ tiếp tục.”
Trầm Huyên lại đè lên người Vệ Đinh, hào hứng nói: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Còn chưa kịp làm ăn gì, cửa lại bị đẩy ra, tên kỳ đà cản mũi vẫn là A Bố.
Nàng nói: “Tiểu chủ nhà, ngươi buôn bán nữa sao? Tiêm không ai trông coi, ngươi không sợ hoa bị trộm đi sao? Còn nữa, sổ sách tiền bạc của ngươi cũng để bên ngoài đấy!”
Nói xong, hướng về phía Trầm Huyên nhướn mi, cười không chút hảo ý.
Nụ hôn đã không thể tiếp tục, nghe A Bố nói xong, Vệ Đinh lập tức phóng xuống giường. Trầm Huyên cũng không ngăn cản, hắn biết nếu hoa bị trộm, Vệ Đinh nhất định sẽ rất đau lòng. Trừng mắt nhìn A Bố một cái, rồi đi theo ra ngoài.
Lại ngồi vào quầy thu ngân, Trầm Huyên phát hiện Vệ Đinh đột nhiên trở nên là lạ, vẫn vùi đầu mở hết ngăn kéo đến ngăn kéo khác, nói chuyện với hắn thì hắn tựa như không nghe không thấy, vẫn không ngừng lục lọi, ánh mắt cũng như đang trốn tránh điều gì đó.
Trầm Huyên đóng ngăn kéo, đoạt lấy laptop, đăng nhập vào QQ, mở ra profile, ba chữ “Tĩnh ca ca” hiện ra trước mắt Vệ Đinh.
“Đinh Đinh, hôm qua không phải ta đã nói tới sinh nhật sẽ mang đến cho ngươi một điều bất ngờ sao? Thật ra chính là muốn đem chuyện này nói với ngươi, nhưng nhìn dòng tin off của ngươi, ta mới hiểu ra ta đã không nghĩ đến cảm nhận của ngươi. Ta không muốn để ngươi tiếp tục khổ sở, ta thực thích ngươi, ngươi hẳn cũng nhìn ra, ta cũng hiểu được nguyên nhân ngươi không chịu gặp mặt. Ngươi không nói được, ta tuyệt không để ý, từ nay về sau, ta sẽ nói thay ngươi, ta làm miệng của ngươi. Chúng ta quen nhau đi, được không?”
Vệ Đinh gục đầu xuống, không chút phản ứng. Thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã sớm dậy sóng.
Lúc mới biết Trầm Huyên chính là Tĩnh ca ca, hắn có cảm giác bị đùa giỡn, cho nên mới trốn vào trong phòng.
Hắn thường xuyên nói xấu Trầm Huyên trước mặt Tĩnh ca ca, thế nhưng bọn họ là cùng một người, trước mặt người ta còn dám chỉ trích xỉa xói người ta, chỉ ngẫm lại thôi hắn đã xấu hổ cực độ.
Bởi vì là cùng một người, cho nên này hai người có sở thích giống nhau, suy nghĩ cũng giống nhau.
Hắn cảm thấy mình thật ngốc, chân tướng đã phơi bày trước mắt, hắn lại không chút phát hiện.
Hắn thích Tĩnh ca ca, điểm này không cần nghi ngờ. Qua mấy ngày bên nhau, hắn cũng đã quen có Trầm Huyên ở bên cạnh, cũng thầm động tâm. Lòng dạ vốn đang rối bời vì mình cư nhiên cùng lúc thích cả hai người, giờ biết được chân tướng, cũng đâu cần phiền não làm gì nữa. Chính là hắn không biết nên đối mặt Trầm Huyên thế nào, rõ ràng thích người ta, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, cho nên mới không dám nhìn hắn, không dám để ý đến hắn, mượn việc này nọ để che giấu nội tâm đang rối loạn.
Đột nhiên nghe thấy những lời này, tựa như được uống một viên thuốc an thần, vui sướng cùng cảm động dâng lên trong lòng, tựa như có dòng nước ấm áp chảy lan khắp cơ thể. Người ta thường nói, được yêu là hạnh phúc lớn nhất trên đời, lúc này trong lòng hắn thật sự tràn ngập hạnh phúc.
Giọng nói lo lắng vang lên bên tai: “Đinh Đinh, ngươi phản ứng chút đi được không? Có chịu quen ta hay không thì nói một câu a!”
Vệ Đinh trộm cười, cười đến toàn thân run lên.
Cằm bị một bàn tay to lớn nâng lên, tầm nhìn giao với một đôi mắt đang mở to giận dữ: “Ngươi cười cái gì? Ta đang nói chuyện nghiêm túc! Đừng có hi hi ha ha với ta!”
Vệ Đinh chu chu đôi môi nhỏ nhắn, ra thủ ngữ với hắn.
“Ta không hiểu, ngươi viết cho ta xem.”
Vệ Đinh cười, cười đến hàng mày loan loan, đôi mắt cũng loan loan. Một bên khoa tay múa chân, một bên dùng khẩu hình nói với hắn: Ta đồng ý.