Hàn Khả Tâm bị dọa đến không nhẹ, đặt mông ngồi dưới đất, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy kịch liệt.

Tần Nguyên rũ mắt, cái mũi nhẹ nhàng giật giật.

Một mùi hương nhàn nhạt xui xẻo dũng mãnh xông vào chóp mũi.

Cô che mũi, nhẹ nhàng nhíu mày.

Lại thấy Hàn Khả Tâm, đối phương ngồi tên thảm hoa văn, dưới thân là vết nước lớn.

Thì ra, cô ta thế mà bị dọa ra nước tiểu nha.

Một màn chật vật này của Hàn Khả Tâm bị Tần Nguyên thu hết vào đáy mắt.

Cô không khống chế được cười ra tiếng.

Cảm giác không quá lễ phép, Tần Nguyên thoáng thu liễm ý cười nhưng độ cung nơi khóe môi như thế nào cũng không áp xuống được.

Nghe tiếng bước chân vội vàng lên lầu, ánh mắt cô hơi ám.

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hàn Khả Tâm đang kinh tủng, Tần Nguyên lướt qua thân thể đối phương, nhấc chân bước vào phòng mình.

Hàn Khả Tâm kêu rất lớn, người dưới lầu khẳng định nghe được.

Nghe tiếng bước chân vội vã lên lầu, nói vậy trừ bỏ Hàn Nhàn sẽ không có người khác.

Tần Nguyên ở bên ngoài một ngày, trên người ra mồ hôi có chút không thoải mái, cô chỉ nghĩ mau chóng tắm rửa thư giãn, lười đi để ý đôi mẹ con này.

Người làm ác, đều có quả báo.

Hàn Khả Tâm bị sát khí quấn thân, Hàn Nhàn cũng trốn không thoát nghiệp chướng.

Hai mẹ con này làm nhiều việc ác, chung quy sẽ có ác báo.

Cô cứ thong thả chờ xem.

Xem các cô chậm rãi tìm đường chết.

Một đời này, cô muốn trừ bỏ đôi mẹ con này như dẫm chết con kiến một cách nhẹ nhàng.

Nhưng cô chính là tùy hứng, muốn tận mắt nhìn thấy các cô đi từng bước một đến con đường hủy diệt chính mình.

Tần Nguyên trở về phòng, khóa cửa, đi vào phòng tắm.

Theo thân ảnh cô rời đi, trong phòng ngủ lại có từng chiếc lại từng chiếc quần áo bị ném lên thảm.

Mắt thấy tới cửa phòng tắm, quần áo vải dệt ném ở bên ngoài càng ngày càng nhỏ.

Nửa giờ sau.

.