Ý cười trên mặt cô hoàn toàn biến mất, ánh mắt một mảnh băng hàn.

“Hàn Khả Tâm, nơi này là Tần gia, mà tôi họ Tần, cô họ Hàn, cô nói ai là

người nên cút đây?

“Cô buông ta ra!”

Hàn Khả Tâm bị chọc đến chỗ đau, cô chung quy không phải huyết mạch Tần gia, cô bắt đầu điên cuồng giãy giụa.

Nề hà sức lực Tần Nguyên quá lớn, như thế nào cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của đối phương.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo lộ ra yêu mị của Tần Nguyên,

Hàn Khả Tâm đột nhiên vươn tay muốn cào mặt đối phương.

Lúc tay cô sắp chạm vào khuôn mặt

khiến cô vừa hâm mộ vừa ghen ghét kia, Tần Nguyên buông cô ra nhanh chóng lui về phía sau hai bước.

“Muốn làm gì, muốn cào mặt tôi à?”

Tần Nguyên vuốt chính mình mặt, khóe môi gợi lên ý cười tà tứ.

Nhưng, ý cười không đạt đáy mắt.

Tần Nguyên giống như đổl thành người khác, khí tràng mở rộng ra, uy áp cường đại gắt gao áp chế người đối diện.

Hàn Khả Tâm có loại hô hấp khó khăn, cảm giác thở không nổi.

Không biết vì sao, cô cảm thấy Tần Nguyên trước mắt có loại khí tràng thật khủng bố.

Đột nhiên, vẻ mặt Hàn Khả Tâm như gặp quỷ nhìn chằm chằm Tần Nguyên.

“Cô, cô là ai? Cô không phải Tần Nguyên!”

Tần Nguyên mà cô biết chưa bao giờ cùng cô xé rách da mặt.

Tần Nguyên nheo hai tròng mắt lại, không biết nhớ tới cái gì, đáy mắt hiện lên một mạt giảo hoạt.

Cô nháy mắt trầm mặt, con ngươi

trong mắt nhanh chóng khuếch tán.

Thực mau, hai mắt bị con ngươi đen nhuộm dần, quỷ dị đáng sợ, ác quỷ không có tròng trắng mắt.

Lúc Hàn Khả Tâm đã chịu kinh hách cực đại, đồng tử hai mắt cấp tốc khuếch tán, giọng điệu Tần Nguyên ra vẻ âm trầm: “Tôi bò ra từ địa ngục, ác quỷ muốn mạng cô!”

“A a a!!!!”.